Cố Đại Văn lại không nghi ngờ câu nói này.
Vị tiên sinh đó của Thiệu Ca Nhi, quả thực là có lai lịch không vừa. Nếu không sao dưới sự dạy dỗ chỉ hai năm Thiệu Ca Nhi đã đậu được Tú tài chứ.
“Đọc sách nhiều là tốt. Đệ học với thầy cho đàng hoàng, sau này kiến thức học vào bụng rồi, để Cố gia chúng ta xuất hiện một Cử nhân quan lớn.”
Cố Thiệu nghe thấy lời này đầu liền đau: “Đường ca của đệ ơi, Cử nhân nào dễ thi như vậy.”
“Ta thấy đệ thi Tú tài không phải rất dễ sao?” Cố Đại Văn không lưu tâm nói.
Cố Thiệu lau đi mồ hôi lạnh trên đầu: “Cái này… rốt cuộc thi Tú tài với thi Cử nhân không giống nhau.”
“Không phải đều là thi khoa cử sao? Ta thấy chẳng có gì khác nhau. Thiệu Ca Nhi, đệ chịu khó một chút, người nhà chúng ta đều trông mong đệ đạt được thứ bậc. Làm Cử nhân rồi, Cố gia chúng ta mới có thể thật sự ngẩng đầu lên.”
Cố Thiệu ngậm miệng lại, dứt khoát không nói nữa.
Càng nói càng sai.
Cố Đại Văn cũng biết hắn không thích nghe điều này, nhưng miệng hắn ta không nghe sai bảo, cứ phải nói vài lời. Nói đến cùng, Cố Đại Văn vẫn là muốn sửa đổi cái tính khí của đường đệ, để hắn đi đúng đường.
Đường đệ này của hắn ta từ nhỏ đã thông minh, không giống như người thường, chỉ là sự thông minh này từ trước đến nay đều không đặt vào việc chính đáng.
Bởi vì chuyện này, trên đường đi hai huynh đệ họ không nói với nhau câu nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-ta-thi-khoa-cu/3832530/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.