Chương trước
Chương sau
Rời khỏi bệnh viện, trên mặt Kỳ Việt còn mang theo vẻ nhàn nhạt xấu hổ sau khi làm chuyện không đứng đắn.
"Đi tàu cao tốc* trở về Án Thị sao?" Hắn hỏi.
Liên Hân thoáng dừng, ngập ngừng trả lời "Kỳ Việt...em hiện tại đang ở Lợi Nhuận cùng với ca ca, anh ấy là vận động viên bóng đá thuộc Á Thịnh."
Kỳ Việt ngẩn người một chút, giống như nhớ ra điều gì, liền hỏi "Đúng rồi, anh có cần...đi chào hỏi một chút không?"
Liên Hân trợn tròn hai mắt "Hả?"
"Lúc trước em nói trong nhà chỉ có mình em, anh thật sự cho là như vậy, cũng không hiểu tại sao em chưa bao giờ đề cập qua người anh trai này...nhưng là, nếu thân nhân còn tồn tại trên đời, theo lý mà nói anh vẫn nên đến đó chào hỏi một tiếng."
Liên Hân có chút phản ứng không kịp, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt vô cùng đương nhiên của Kỳ Việt, nghĩ nghĩ, ánh mắt cô liền dao động mà liếc nhìn hắn một cái.
"À, à... Đúng là như vậy. Nhưng mà ca ca gần đây đặc biệt bận rộn, anh cũng biết anh ấy mới vừa chuyển đội, bọn họ cần phải gấp rút luyện tập... Ca ca ở nước ngoài đã nhiều năm, kỳ thật quan hệ giữa bọn em chỉ mới tốt lên một chút, không coi là quá thân thiết. Trước hết không nên quấy rầy anh ấy thì hơn."
Kỳ Việt khẽ nhíu mày, nhàn nhạt gật đầu.
Liên Hân nhìn mặt đoán ý mà ôm lấy cánh tay hắn "Ca ca tuy rằng rất bận, nhưng có đề ra quy định rõ ràng, trước 10 giờ tối là em phải có mặt ở nhà..."
Kỳ Việt sâu sắc tán đồng, gật gật đầu, sau đó sờ vành tai Liên Hân "Nên vậy."
"Cục cảnh sát không phải cho anh nghỉ phép mấy ngày sao, hay là cùng em sang Lợi Nhuận chơi đi? Có thật nhiều chỗ ăn ngon chơi vui, em cũng còn chưa đi thử đâu!"
"Đi." Kỳ Việt nhàn nhạt một câu, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đáp lên lưng cô.
Liên Hân phát hiện, ngày thường đi đường Kỳ Việt cũng không ngọt ngọt ngào ngào mà dắt tay mình, luôn luôn bảo trì một khoảng cách nhỏ, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ choàng tay qua eo cô.
Đúng là nam nhân kỳ lạ.
"Phải rồi, vì cái gì thời gian anh đi công tác, ngày nào cũng nhắn tin báo cáo công việc cho em hết vậy? Tìm anh nói chuyện phiếm một chút, anh cũng không thèm trả lời..."
Kỳ Việt nháy mắt cứng đờ.
Chờ sau khi hắn châm chước giải thích xong xuôi, hai người đã đi tới Lợi Nhuận, đứng trước một quán nhỏ nổi danh trong khu chợ đêm.
Liên Hân nghe xong cười đến nghiêng ngã, nhưng cười đủ rồi lại cảm thấy Kỳ Việt quả thực cũng không dễ dàng gì, bèn chủ động khoác tay hắn, đem cả khuôn mặt gác ở hõm vai.
Kỳ Việt cúi đầu nhìn nhìn, sau đó hôn Liên Hân một cái.
Hai người không hề có mục đích, cứ tuỳ ý mà dạo quanh như vậy vài vòng, Kỳ Việt bỗng dưng lại nhắc chuyện cũ "Lợi Nhuận cách Án Thị quá xa."
Hắn ngừng một chút, nói tiếp "Kể cả là anh em ruột thịt, nhưng em đã thành niên rồi, cũng nên có cuộc sống riêng của mình. Anh nghĩ, vẫn nên đến chỗ ca ca thăm hỏi một chút, thuận tiện cùng anh ấy nói chuyện cho rõ ràng."
Thái độ của Kỳ Việt vừa chắc chắn lại bình đạm, giống như đang xử lý một kiện sự tình hiển nhiên phải làm, sau đầu Liên Hân lại trộm đổ mồ hôi.
"Hệ thống, làm sao bây giờ? Có biện pháp giải quyết nào cho ta tham khảo hay không?"
Liên Hân thật sự đau đầu, đào tẩu đại pháp lúc này cũng không dùng nổi nữa.
《Ký chủ, hệ thống đã sớm nhắc nhở ngài, mỗi một lần hoàn thành xong nhiệm vụ đều phải kiên quyết thoát ly》
"Hệ thống, hắn là cảnh sát, trong tay nắm giữ toàn bộ tư liệu hộ tịch của ta, làm sao có thể dễ dàng trốn thoát? Chỉ cần Kỳ Việt muốn, hắn có thể tuỳ thời điều tra ra được ta ở nơi nào. Ngươi cho rằng mạng lưới cảnh sát dùng để trưng chơi sao? Ta căn bản là trốn không khỏi, huống hồ ta còn làm chuyện có lỗi với người ta như vậy, suy cho cùng cũng không thể thương tổn hắn được."
《Như vậy ký chủ có thể ngả bài với Liên Kỷ, giải quyết mâu thuẫn từ đầu mối bên kia nha》
"Ha ha, vậy ngày mai ta đây liền phơi thây đầu đường Lợi Nhuận! Sau đó một thế hệ danh thủ bóng đá sẽ bị bắt vào tù... Kể cả thực sự không đến mức đấy, ngẫm lại đều thấy hình ảnh kia quá khốc liệt quá đáng sợ. Ca ca ta ở phương diện nào đó kỳ thật có chút cực đoan, chưa kể, đây là quan hệ máu mủ, hiện tại hắn đối với ta cũng thực tốt. Từ nhỏ đến lớn bọn ta phải nói là thảm đến mức cực kỳ đồng cảm với nhau, bởi vì mẹ ta... Nói chung, Liên Kỷ rất tội nghiệp, bây giờ không lẽ đến lượt ta lại làm tổn thương hắn?"
《Như vậy à, hệ thống có thể chờ sau khi mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành, đem ký ức thật về ngài toàn bộ huỷ diệt. Làm cho tình cảm tốt đẹp vĩnh viễn lưu lại trong lòng bọn họ, chỉ còn thừa một mạt bóng hình xinh đẹp quẩn quanh trong trí nhớ. Oa, thế giới liền hoà bình, hết thảy hoàn mỹ!》
"Bệnh tâm thần, mi vì cái gì không dùng thuốc độc đem bọn họ tiễn đi luôn cho nhanh?"
《Cũng không phải là không được.》
"Đi chết đi!"
《Ngài nha, nếu muốn lựa chọn một người duy nhất, tất nhiên sẽ phải chấp nhận gây thương tổn cho những người khác》
"Ai nói ta muốn chọn một người? Nói cho cùng, những việc này hoàn toàn là do trước đó chúng ta quá không phúc hậu. Hiện tại ta không muốn thương tổn bất kỳ ai nữa, vì vậy cho nên, ta lựa chọn tất cả mọi người."
《......》
"...Vì thế giới hoà bình cùng tốt đẹp?"
Hệ thống trầm mặc đã lâu, mới nói 《Ký chủ, hệ thống đánh giá ngài rất cao》
《Đoạn lời nói này của ký chủ phải được lưu danh sách sử, trở thành danh ngôn của toàn thể nữ nhân xấu xa trên thế gian, vĩnh viễn lưu truyền!》
《Ngài hẳn là lao tâm khổ tứ, cân nhắc điều này lâu lắm rồi phải không?》
《Dục vọng của nhân loại...thật là vô cùng vô tận a!》
Liên Hân lại muốn thi triển công phu mèo cào.
"Ít nói nhảm! Việc cấp bách hiện tại chính là có biện pháp gì không?"
Hệ thống từ từ đáp lại 《...có》
***
Chờ sau khi Liên Hân ba lần bốn lượt qua loa lấy lệ giải thích với Kỳ Việt xong, hai người đã đứng trước cửa một gian khách sạn.
Hắn đen mắt mà nhìn Liên Hân vừa vẫy vẫy tay vừa nói "Ngày mai gặp lại..."
Liên Hân quay đầu, nhìn thân ảnh thẳng như tùng bách của Kỳ Việt, hắn đang đứng chết trân mà trông theo, bỗng nhiên cô cảm thấy một tia đau lòng.
Khó lắm Kỳ Việt mới được nghỉ phép, vừa không thể về nhà, còn bị nhét vào khách sạn thui thủi một mình, chỉ biết chờ cô tới tìm.
"Ai, hệ thống, mi thật sự quá xấu tính."
《Ký chủ, ngài dùng sai chủ ngữ rồi, là "ta" thật sự quá xấu tính》
"Đúng vậy, chính là mi, thật sự quá quá quá hư!"
《...Thôi bỏ đi》
Có nghĩa lý gì đâu, ai hư hơn ai người đó tự biết.
———
*tàu cao tốc: MRT (Mass Rapid Transport) mạng lưới giao thông công cộng cao tốc ở trên cao (bản gốc đề là cao thiết 高铁, mình không biết dịch như thế nào cho đúng, nó giống như tàu điện ngầm 地铁 nhưng là ở trên không. Mình nghĩ chính là hệ thống MRT đó, hic)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.