Trong đầu Liên Hân rối tinh rối mù, bên tai tạp âm gào thét.
Lúc ấy, ở phía đối diện thật sự có người...
Hệ thống hình như đang nói cái gì, nhưng Liên Hân không chú ý nổi.
Tuy rằng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn đăm đăm bóng dáng cao gầy đứng ngay cửa, nhưng trong đầu kỳ thực lại đang hồi tưởng cảnh tượng ban nãy ở trong phòng nghỉ.
Hai người làm lâu như vậy, động tĩnh lại vô cùng lớn, chỉ cách có một vách kính...
Liên Hân lúc nãy ở trước chỗ này rên rỉ lớn tiếng, cái gì đều phơi bày ra, bất tri bất giác lại rộng mở hai đùi để cho người xa lạ kia nhìn mình bị làm chết đi sống lại.
Còn có, những lời cô nói không biết hắn có nghe thấy được hay không?
Hắn biết bọn họ là anh em ruột rồi sao?
Thân phận của Liên Kỷ không giống người bình thường, loại sự tình này mà bại lộ, sẽ chết chắc.
***
Giang Dữ Mộ nhấc chân đi qua.
Ánh mắt của Liên Hân bất giác cũng di chuyển theo.
Hắn lẳng lặng đi vòng qua cô, đến bên cạnh sô-pha, sau đó từ dưới đệm sô-pha rút ra một dây tai nghe, chậm rãi cuốn lại cho gọn, cuối cùng bỏ vào túi.
Liên Hân bỗng nhiên ý thức được cái gì.
Tai nghe, sô-pha, bàn tay thon dài tinh xảo...cái quần này...
Giang Dữ Mộ quay trở ra, lúc lướt qua người Liên Hân, bước chân hơi khựng một chút, hắn nghiêng nghiêng đầu, bên dưới lớp khẩu trang chỉ còn lộ ra đôi mắt phượng thanh lãnh hẹp dài, còn có một đoạn sống mũi cao thẳng.
Liên Hân hoảng hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-dich-the-nuoc-hoa-cao-h/571319/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.