Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực vừa nghe âm thanh vang lên, phía sau hắn Hiền Tụ Nghĩa đã như một làn gió lướt lên phía trước, trong nháy hắn đi qua hắn cũng nhanh chóng lên tiếng:
“ ta giúp công tử chặn một chiêu này, nhưng sau khi chặn xong sợ rằng ta cũng sức cùng lực kiệt, Triệu công tử phải lập tức tấn công đối phương, nếu không cả hai chúng ta đều có nguy hiểm tính mạng!”
Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, trước người hắn khí thế nặng nề đều bị Hiền Tụ Nghĩa cản lại, dưới chân lập tức thi triển thân pháp hướng một bên khác lao ra ngoài.
Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước một tiễn lao tới, hắn đối với một tiễn này cũng không dám xem thường chút nào, trên tay Thanh Ngọc kiếm lập tức mạnh mẽ sáng lên cương khí, hướng về đối phương một kiếm mạnh mẽ đâm thẳng ra. 
Ầm!
Một tiếng nổ to lớn vang lên, một luồng ánh sáng cũng theo tiếng nổ lóe lên, khiến rất nhiều người bị chói mắt, phải lập tức lấy tay che lại mắt của mình.
Hoài Tử Vận cũng không ngoại lệ, hắn ngược lại là người bắn ra tiễn, đứng mũi chịu sào, bị ánh sáng làm lóa mắt trong chốc lát.
Ánh sáng cũng chỉ ở trong nháy mắt lóe lên mà thôi, ánh sáng kết thúc, mọi người nhìn thấy chính là Hiền Tụ Nghĩa theo vụ nổ bay ngược mà ra, áo quần của hắn rất nhiều chỗ rách rưới, trông vô cùng thê thảm
Lúc này hắn đã không còn cái gì chưởng môn phong độ, cũng không còn cái gì chính phái đệ nhất cường giả phong độ.
Ngược lại không phải hắn yếu, mà là hắn lúc trước cùng Thánh Chủ chiến đấu đã bị thương nặng, bí kiếm chiêu cuối cùng không thể xuất ra, nếu không đâu đến lượt Hoài Tử Vận ở đây làm loạn.
Hoài Tử Vận híp mắt lại, đợi ánh sáng tản đi, hắn nhìn thấy Hiền Tụ Nghĩa bị thương thổ huyết bay ngược, lập tức cười lạnh.
Một chiêu tiễn thức mạnh nhất trong Huyễn cung kiếm pháp của ta, cũng không phải là dễ đỡ như thế.
Nhưng hắn lập tức cảm giác không đúng, bởi vì lúc này, hắn cũng không thấy Triệu Vô Cực ở đâu.
Cẩn thận!
Phía sau đám hộ vệ của hắn lập tức truyền tới tiếng hét to, Hoài Tử Vận bỗng nhiên cảm giác sống lưng mình lạnh toát, một cái nguy cơ sinh tử to lớn đang đè ép về phía hắn.
Hoài Tử Vận nhanh như chớp quay mặt sang bên trái, Triệu Vô Cực như là ma ảnh bỗng nhiên hiện lên, trên tay hắn năm vòng âm dương hoàn sáng rõ, Thiên địa biến mang theo hủy thiên diệt địa khí thế sát cơ bừng bừng đã sẵn sàng triển khai.
Hoài Tử Vận đồng tử co rút lại, hắn vội vàng giải trừ đi trạng thái huyễn cung trên tay, một kiếm hoành trảm hướng về Triệu Vô Cực cái cổ chém tới.
Triệu Vô Cực cũng không hề ngần ngại, một chưởng mang theo cực kì cương mãnh khí thế đánh ra, giống như là muốn cùng Hoài Tử Vận ngọc đá cùng tan.
Hoài Tử Vận trong lòng cười lạnh, ngươi loại này chưởng pháp đánh trúng có chết hay không còn chưa biết, nhưng ta một kiếm này chắc chắn có thể lấy đầu ngươi, còn giả vờ ngọc đá cùng tan, đây là muốn dọa ai.
Trò này ở Thần Điện, ta đã thấy nhiều.
Nhưng lúc này Triệu Vô Cực khóe môi bỗng nhiên thốt lên mấy tiếng vô cùng bé nhỏ:
Vô Cực bảo điển - cương nhu biến!
Chỉ thấy Hoài Tử Vận một kiếm sắp gọt đến trên đầu Triệu Vô Cực, trên tay phải của hắn chưởng kình lập tức biến mất, sau đó một cái nháy mắt, Thiên địa biến chưởng kình lại ở trên tay trái hiện lên.
Triệu Vô Cực cơ thể cũng trở nên mềm dẻo vô cùng, kết hợp với dưới chân thân pháp, một bước bước ra, hắn bỗng nhiên lóe lên một cái, chui vào trước mặt của Hoài Tử Vận.
Hoài Tử Vận một kiếm này quét ngang qua, liền quét qua đà.
Hoài Tử Vận ánh mắt trợn to, cái này sao có thể?
Chưởng kình của đối phương rõ ràng là đi theo đường lối cương dương cực kì mãnh liệt, có tới không về, chỉ tiến không lùi, sao hắn lại có thể bỗng nhiên biến đổi kình lực?
Hoài Tử Vận cũng chính là vì Triệu Vô Cực chưởng kình là dương cương loại hắn mới mạnh mẽ vung kiếm hướng đầu đối phương gọt tới, nhưng lúc này Triệu Vô Cực lại biến chiêu nằm ngoài dự đoán của hắn, bỗng nhiên hắn lại rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng Hoài Tử Vận loại này Thần Điện cao thủ, sao không thể có mấy chiêu trò bảo mạng.
Hắn bỗng nhiên giơ chân lên, ở dưới giày của hắn một mũi đao lập tức lóe lên sắc bén quang mang, sau đó lập tức được hắn bọc lên cương khí.
Một chân hướng phía trước mãnh liệt đá ra, hướng Triệu Vô Cực cái cằm phương hướng đá tới.
Chân, luôn dài hơn tay.
Triệu Vô Cực một chưởng này còn chưa vỗ vào người của đối phương được, cái này dao nhọn ở dưới chân đối phương chỉ sợ đã cắm vào cằm của hắn, kết thúc đi sinh mệnh của hắn rồi.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng không phải là ngu ngốc chỉ biết hướng về phía trước lao lên, hắn âm thầm phát động võ kĩ của mình.
Vô Cực bảo điển - hư thực biến!
Hoài Tử Vận một chân đá ra, Triệu Vô Cực giống như là một cái ham công mà quên thủ kẻ ngu ngốc, hướng về phía trước điên cuồng lao tới.
Hoài Tử Vận ánh mắt lóe lên, hắn một cước hướng cằm Triệu Vô Cực mạnh mẽ đá tới.
Mắt thấy Triệu Vô Cực phải chết, Hoài Tử Vận không tự chủ được lập cuồng hỉ cười to:
“ Triệu Vô Cực, chết đi, ha ha ha ha!”
Nhưng bỗng nhiên trong lòng hắn liền như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trên chân hắn cũng không hề có cảm giác đá trúng cơ thể máu thịt con người, ngược lại Triệu Vô Cực lại vẫn còn đang tiếp tục hướng hắn lao tới, một chưởng mang theo bài sơn đảo hải khí thế, chỉ có tiến mà không có lùi, quét sạch tất cả chưởng ngại vật hướng Hoài Tử Vận ngực chuẩn bị vỗ vào.
Hoài Tử Vận ánh mắt trợn to, nhìn Triệu Vô Cực một chưởng kia sắp đánh vào cơ thể mình, hắn trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng gõ vang, tử vong bóng mờ cũng hướng hắn phủ tới.
Hoài Tử Vận ở trong lòng điên cuồng gào thét, hắn không thể chết, hắn là Kiếm các thứ hai cao thủ, làm sao có thể chết ở chỗ này! Hắn có thể chết ở Thần Điện cao thủ trong tay, nhưng không thể chết ở trong tay đám này thấp kém giang hồ võ giả a.
Lại càng không thể chết ở trong tay một cái tiểu tử mới có năm tuổi. Nếu chết như vậy chỉ sợ đám người ở Thần Điện sẽ cười chết hắn.
Hắn còn xứng đáng mang danh Thần Điện võ sĩ sao?
Phải bảo mạng! Nhất định không thể chết!
Hoài Tử Vận ánh mắt trở nên điên cuồng, cương khí ở bên ngoài cơ thể hắn bỗng nhiên lóe lên màu đỏ quang mang, trong nháy mắt, màu đỏ như là huyết sắc sáng rõ một vùng trời, ở giữa Triệu Vô Cực cùng Hoài Tử Vận lóe lên.
Ầm!
Một tiếng kinh thiên nổ to vang lên, Triệu Vô Cực cùng Hoài Tử Vận đều như diều đứt dây hướng phía sau bay ngược mà về.
Nhưng Triệu Vô Cực còn khá một chút, hắn tuy đứng ở trung tâm vụ nổ, nhưng còn có cương khí hộ thân.
Hơn nữa cương khí hộ thân của hắn còn không kém, chỉ bị nôn một ngụm máu tươi mà thôi.
Hoài Tử Vận thì không được tốt như thế. Hăn tự bạo cương khí hộ thể của mình để bức lui Triệu Vô Cực, lúc này hắn xung quanh cơ thể cũng không còn cái gì bảo vệ.
Hắn cơ thể bại lộ ngay giữa vụ nổ. Giống như là bị một quả C4 ở sát người nổ tung, là nhân loại bình thường, chỉ sợ đã tan xương nát thịt.
Nhưng Hoài Tử Vận là đỉnh phong cao thủ, cơ thể hắn được nội lực cường hóa qua, tuy bên ngoài cương khí bạo nổ nhưng hắn vẫn còn nội lực ở bên trong bảo vệ lục phủ ngũ tạng. 
Bởi vậy một vụ nổ kêt thúc, Hoài Tử Vận quần áo nát be bét, trên lớp da của hắn cũng là máu thịt hỗn loạn thành một đoàn, cả gương mặt cũng không nhìn rõ diện mục.
Hoài Tử Vận lúc này miệng liên tục phun máu tươi, cả người da thịt một màu đen đen như là bị cháy khét, như là một người vừa từ lò hỏa thiêu bò ra vô cùng kinh khủng, nhìn thảm đến mức không thể nào thảm hơn được nữa.
Đỉnh phong hậu kì tự bạo cương khí, quả thật rất mạnh mẽ có thể đẩy lui Triệu Vô Cực, nhưng bản thân hắn chịu tổn thương, cũng không hề nhỏ như vậy.
Triệu Vô Cực phun ra một ngụm máu tươi, khóe mắt sát cơ tràn đầy.
Lại là tự bạo cương khí, đám người khốn kiếp này, suốt ngày thích chơi trò này sao?
Không phải cắn Cuồng bạo đan cũng là tự bạo cương khí, mấy lần hắn đều ăn thiệt thòi của thứ này rồi.
Triệu Vô Cực tức giận vô cùng, trong ngực một ngụm nghịch huyết lại xông lên, hắn cảm giác khó thở, lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, sát khí toàn bộ phóng thích ra toàn bộ tinh thần tập trung vào Hoài Tử Vận.
Ngươi tưởng ngươi tự bạo liền xong sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Trên người hắn áo quần không gió tự bay, Triệu Vô Cực khí thế nháy mắt đạt tới đỉnh phong.
Mười người hộ vệ đi theo Hoài Tử Vận lập tức cảm giác không ổn, một người quát to:
“ bảo vệ công tử! dùng đòn hợp công!”
Cả mười người nhanh như chớp liền xuất hiện trước mặt Hoài Tử Vận, kiếm của bọn hán đồng thời rút ra, lóe lên sáng rõ quang mang.
Mười người động tác không một chút sai biệt, đồng thời phát động Huyễn cung kiếm pháp, từ ông đựng tên của mình lấy ra một mũi tên, lên dây cung.
Mười người này cũng điên cuồng vận công, một đòn liều mạng.
Phải biết Hoài Tử Vận một chiêu này vừa rồi có thể đánh cho Hiền Tụ Nghĩa như diều đứt dây bay ngược mà ra.
Tuy Hiền Tụ Nghĩa vốn đã bị thương sẵn, nhưng Triệu Vô Cực giúp hăn câu giờ, hắn lại là đỉnh phong viên mãn cường giả, sức khôi phục rất cường, trong thời gian này tích lũy nội lực chỉ đánh ra một đòn cũng là vô cùng kinh khủng.
Mà mười người này động tác thống nhất, khí tức như có như không liên hệ, hiển nhiên chính là đòn hợp công.
Bọn hắn một chiêu này, hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiến,
Mà mười người cùng phát tiễn, hoàn toàn có thể so sánh được Hoài Tử Vận một kích toàn lực.
Đừng nhìn bọn hắn chỉ có nhất lưu viên mãn cảnh mà xem thường, đây chính là võ học cao cấp cùng hợp công gây ra được sức sát thương to lớn, hoàn toàn không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng không phải là hạng người đơn giản, hắn sát khí tung hoành tứ phương, khiến bầu không khí trầm trọng đến cực hạn.
Triệu Vô Cực trong khóe mắt một đạo ý chí ngưng tụ lóe lên, sau đó Thiên địa biến mang theo chưởng ý như là núi lở ầm ầm vỗ xuống.
Bên dưới, mười tên hộ vệ cũng buông tay khỏi cung, mười mũi tên ầm ầm hợp lại phát ra, thẳng hướng Triệu Vô Cực mà tới
Triệu Vô Cực một đấu mười, thắng hay bại?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.