Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực có chút nao nao. Đối phương bây giờ không chơi kiếm nữa mà đổi sang chơi cung, đây là định chơi diều hắn sao?
Nếu hắn xông tới gần, đối phương lại tắt đi trạng thái huyễn cung, lại đổi sang kiếm pháp, cùng hắn đánh đúng không?
Cái này xa cũng có thể công mà gần cũng có thể công kiếm pháp, thật dcm nó lợi hại.
Hắn cảm giác có chút khó chơi, vừa rồi tiêu hao lượng lớn nội lực, bây giờ Triệu Vô Cực dưới chân cũng trở nên nặng hơn rất nhiều, hắn muốn thi triển thân pháp, có chút khó khăn. 
Ánh mắt đảo một vòng, Triệu Vô Cực bỗng nhiên chú ý tới Huyết ma kiếm im ắng nằm ở chỗ kia.
Là lúc nãy hắn thuận tay cắm xuống đất để cùng đối phương đại chiến cũng chưa có rút lên.
Triệu Vô Cực giơ tay ra, một luồng nội lực triển khai, dĩ khí ngự vật cực kì đơn giản liền thành công, Huyết ma kiếm lập tức bay tới trong tay hắn.
Hoài Tử Vận cười lạnh:
“ thế nào? Cảm giác đánh không lại phải dùng vũ khí rồi đúng không?”
Triệu Vô Cực phản bác:
“ ngươi nói giống như ngươi không cần vũ khí liền có thể thắng được ta vậy! Có giỏi bỏ kiếm xuống, xem ta có đánh cho ngươi gọi ba ba hay không?”
Hoài Tử Vận ánh mắt lóe lên một tia tức giận, hừ lạnh một tiếng trên tay mũi tên bị bọc lên cương khí, trong nháy mắt bắn ra.
Pằng!
Tuy là huyễn cung, nhưng Triệu Vô Cực giống như là nghe được một tiếng mũi tên rời cung cùng phá không âm thanh đồng thời vang lên.
Cái này huyễn cung kiếm pháp, quả nhiên có chút môn đạo.
Mũi tên Hoài Tử Vận bắn ra tốc độ cực nhanh, lại được bọc lên cương khí của hắn, được Hải Ngọc kiếm gia trì lên, trên thân nó mang theo cương khí lượng vô cùng nhiều, chỉ cần không cẩn thận trúng một tên, chắc chắn phải ở trên người đục ra một cái lỗ thủng.
Triệu Vô Cực không dám lơ là, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái kia hóa thành hắc ảnh mũi tên
Mũi tên bay rất nhanh đổi lại là cái khác đỉnh phong sơ kì cường giả không thể nào bắt được nó tàn ảnh, nhưng Triệu Vô Cực ánh mắt từng được cường hóa qua, bởi vậy hắn có thể bắt được đối phương quỹ tích.
Cương khí hộ thân sáng lên, trên tay Huyết ma kiếm cũng được bọc lên cương khí, Triệu Vô Cực mạnh mẽ vung lên một kiếm, chém thẳng vào mũi tên đang hướng hắn lao tới.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, mũi tên liền bị Triệu Vô Cực chém tan nát thành mảnh vụn.
Trên kiếm cũng truyền tới một chút lực phản chấn, khiến Triệu Vô Cực tay hơi tê tê.
Phải biết Triệu Vô Cực lực đạo có bao nhiêu lớn, hắn mỗi tay đều đã có thể mang 600kg vật nặng bình thường hoạt động.
Mà đối phương bắn ra một tiễn, hắn chém nát tiễn kia, vậy mà lực lượng phản chấn còn có thể khiến tay hắn tê tê.
Cái này tiễn, xung lực vô cùng lớn, nếu thật sự để nó bắn vào người, Triệu Vô Cực cũng không dám tưởng tượng tràng cảnh tiếp theo.
Hơn nữa muốn dùng thân pháp của hắn né tránh mũi tên này, trừ khi hắn cùng cảnh giới với đối phương, còn không nghĩ cũng đừng nghĩ.
May mắn Triệu Vô Cực chọn lựa chính xác, không hề muốn sử dụng thân pháp cường công, mà chọn lựa ở tại chỗ ngạnh kháng.
Lúc nãy chân hắn còn mỏi nhừ, tốc độ cũng sẽ không nhanh đến đâu, so với cái này mũi tên bắn ra tốc độ, vậy thì quá chậm.
Nếu hắn chọn lựa thân pháp cường công, chỉ sợ giờ này đã bị bắn thành cái sàng.
Hoài Tử Vận nhíu mày lại:
“ khá lắm, một mũi tên ngươi có thể đỡ được vậy thì mười mũi hoặc nhiều hơn thì như thế nào!”
Nói xong, hắn tay bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh, lập tức từ trong ống đựng tên liên tiếp lấy lên mũi tên.
Mỗi lần để tên lên cung, kéo dây, bắn tên, lại lấy tên, động tác liền thành một mạch, không hề có chút giãn cách.
Có thể thấy được đối phương cũng là học qua cung đạo, đối với mấy loại động tác này vô cùng quen thuộc.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, tập trung tinh thần đến cao độ.
Hắn cảm giác hắn bây giờ đang chơi bóng chày. Hoài Tử Vận chính là người ném, còn hắn là người đánh.
Khác biệt chính là hắn dùng kiếm chém chứ không phải gậy đánh, giống chính là đều phải đánh trúng.
Nếu đánh không trúng, cũng không sao, hắn không mất điểm, nhưng Hoài Tử Vận sẽ ở trên người hắn đục ra mấy cái lỗ mà thôi.
Hoài Tử Vận mũi tên lên cung, lập tức thả tay, mũi tên phá không bay tới, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn một thành, lần này Hoài Tử Vận là tức giận, muốn toàn lực ra tay.
Triệu Vô Cực không dám lơ là vội vàng vung kiếm lên liền chém.
Hắn học kiếm pháp chính là cơ sở kiếm pháp, cũng chỉ biết cầm kiếm dùng mấy động tác cơ bản nhất mà thôi.
Để cho hắn dùng kiếm đánh nhau, không khác gì bảo hắn cầm gậy đi gõ người.
Nhưng lúc này Triệu Vô Cực đành phải dùng Huyết ma kiếm đi phá mũi tên của đối phương, phá không được, vậy thì hắn liền xui xẻo.
Ầm!
Một mũi tên bị Triệu Vô Cực chém nổ tung, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng lập tức có mũi tên thứ hai thứ ba đã bay tới.
Hoài Tử Vận tốc độ tay cực nhanh, hắn bắn tên tốc độ gần như hóa thành tàn ảnh, mũi tên như là bị súng máy liên tiếp bắn ra.
Ầm ầm ầm!
Triệu Vô Cực không dám một giây thư giãn, trên tay Huyết ma kiếm bị hắn điên cuồng vung lên, trong một giây, hắn giống như chém nổ bốn năm mũi tên, đủ thấy được Hoài Tử Vận tốc độ có bao nhiêu kinh khủng.
ầm ầm ầm!
tiếng mũi tên nổ tung liên tiếp vang lên, Triệu Vô Cực trên trán mồ hôi cũng càng lúc càng nhiều, hắn cảm giác sắp ăn không tiêu, đối phương công kích liên miên không dứt, ít tốn lực, nhưng hắn cầm kiếm chém mũi tên, rất tốn lực a.
nếu đối phương mũi tên là vô hạn, vậy thì hắn lập tức liền phải thua.
May mắn là, Hoài Tử Vận mũi tên cũng chỉ có một cái túi đựng mà thôi, hắn không hề có mũi tên dự phòng, cũng không có ý định lấy mũi tên từ đám người đi theo hắn.
Trong lúc bắn, Hoài Tử Vận cũng cố tình nhắm vào các vị trí khác nhau trên người Triệu Vô Cực, nhưng đều bị Triệu Vô Cực nhanh chóng phát hiện sau đó chém nát mũi tên. 
Triệu Vô Cực lúc này mới cảm giác được, sau khi hư không nội đan ở huyệt Mệnh môn hoàn thành, đưa tới cảm giác của hắn tăng cường, hắn có được bao nhiêu lớn lợi ích.
Nãy giờ nếu không phải là có cảm giác bổ trợ giúp hắn, giống như là ở trong không minh báo trước hắn chỉ sợ cũng không đỡ được nhiều mũi tên như vậy.
Triệu Vô Cực điên cuồng vung kiếm đón đỡ chừng năm sáu giây, nhưng thời gian này đối với hắn lại dài như năm sáu giờ.
Đến lúc Hoài Tử Vận ngừng bắn, Triệu Vô Cực trên trán còn chảy xuống mồ hôi, nói rõ vừa rồi hắn có bao nhiêu tốn sức cùng căng thẳng.
Hoài Tử Vận sắc mặt có chút khó xem, hắn bắn ra mũi tên, vậy mà đều bị tên này cho đỡ được.
Một ống tên gần hai mươi mũi tên, vậy mà không có một cái nào trúng.
Tên Triệu Vô Cực này tốc độ phản ứng của hắn, quá nhanh!
nhanh đến không hợp thói thường!
Hoài Tử Vận cũng không biết, Triệu Vô Cực chính là đôi lúc cũng không theo kịp tiết tấu của hắn, phải nhờ cảm giác đến bù trừ, sau đó mới may mắn đỡ được mũi tên.
Trên tay Hoài Tử Vận cầm mũi tên cuối cùng hắn sắc mặt âm trầm nói:
“ Triệu Vô Cực, khá lắm. trước giờ ta chưa ở trên giang hồ gặp người nào có phản xạ nhanh như ngươi, nhưng ta muốn xem xem, ngươi làm thế nào đỡ được mũi tên cuối cùng này của ta”!
Nói xong, cả người Hoài Tử Vận áo quần không gió tự bay, khóe mắt hắn cũng hiện lên một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, Triệu Vô Cực cảm giác được, bầu không khí trở nên trầm trọng hơn nhiều.
Là Hoài Tử Vận phóng thích sát khí, đối phương muốn dồn lực một đòn!
Trên tay hắn huyễn cung quang mang đại thịnh, mũi tên cũng được bọc lên càng dày cương khí, ở đầu mũi tên có màu đỏ như máu dòng khí lượn lờ, Triệu Vô Cực cũng không rõ, đây là hắn nội lực hay là sát khí ngưng tụ đến cực điểm mà hình thành.
Nhưng chỉ nhìn khí thế này, Triệu Vô Cực liền cảm giác được một trận áp lực vô cùng nặng nề.
Lần này Hoài Tử Vận ngược lại tụ lực khá lâu, nhưng Triệu Vô Cực cũng không vội vàng di chuyển, bởi vi hắn biết nãy giờ hắn vội vàng chém tan mũi tên của đối phương, đối phương đã hoàn thành súc thế rồi, bây giờ cho dù hắn cố gắng di chuyển đến đâu, đối phương mũi tên cũng sẽ theo hắn đến đấy, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.
Hoài Tử Vận đầu mũi tên ánh đỏ lòe lòe, bị hắn tập trung rất nhiều nội lực cùng sát khí đi vào, chỉ cần một mũi tên này bắn ra, Triệu Vô Cực cho dù thân pháp lại nhanh cũng không thể nào tránh thoát.
Tiếu Mị Mị ở bên ngoài lo lắng bồn chồn, nàng đã chuẩn bị xông vào cùng Triệu Vô Cực hợp sức.
Theo nàng thấy, Triệu Vô Cực không thể nào đỡ nổi một đòn này.
Hoài Tử Vận khóe miệng cười lạnh:
“ Triệu Vô Cực, đi chết đi!”
Tay hắn thả ra, mũi tên như là từ trạng thái tĩnh lập tức biến thành trạng thái động, tốc độ so với từ trước đến giờ tất cả mũi tên đều nhanh, Triệu Vô Cực chỉ nhìn thấy nó lóe lên một cái, rồi sau đó biến mất, gần như là ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn vậy.
Mồ hôi lạnh chảy ròng, Triệu Vô Cực hai tay nắm chặt Huyết ma kiếm, điên cuồng vận chuyển nội lực, chuẩn bị liều mạng bổ ra một kiếm này, cố gắng ngạnh kháng phá giải một mũi tên như ác quỷ đòi mạng này.
Nhưng phía sau hắn bỗng nhiên truyền tới một âm thanh:
“ Triệu thiếu hiệp, để ta giúp ngươi một tay!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.