Điền Võ lại nhíu mày, hắn nói: “ yên tâm đi, thế cuộc như thế này đừng nói chúng ta muốn đối phó Từ gia không thể thực hiện mà Từ gia muốn đối phó chúng ta cũng là không thể nào. Mọi người thời gian này đều sẽ phải co vào lực lượng, là trước nhà ai người nấy quét. Thế cục hỗn loạn bọn hắn cũng không thể hành động ngu ngốc như vậy. Cùng chúng ta khai chiên trong thời gian này chính là tìm đường chết hành động, cho dù Từ Nghĩa có muốn báo thù thì hắn vẫn phải nhìn xem thái độ của những trưởng lão khác, bọn hắn sẽ không để Từ Nghĩa một mình làm càn đâu. Nếu không có việc gì xảy ra hắn phát động gia tộc chiến mọi người cũng sẽ theo hắn liều mạng cũng không quá khó giải thích, nhưng thế cuộc này chỉ cần Từ gia suy yếu một chút cũng đồng nghĩ với tự hủy, bọn hắn không thể đem cả gia tộc hưng suy ra làm trò đùa được. Hơn nữa Từ Nghĩa cũng không phải là ngu ngốc hắn chắc chắn sẽ không vọng động như vậy. Bởi thế chúng ta cùng Từ gia thời gian này chắc chắn sẽ chưa nổ ra chiến đấu, chờ sự việc này qua đi lại tính tiếp!” Điền Võ nói xong mọi người đều gật đầu. Hắn nói vô cùng rõ ràng, mạch suy nghĩ cũng không có chỗ lầm nào, bởi vậy không ai đối với hắn nói thêm cái gì dị nghị. Điền Võ tuy là một cái thô hán nhưng hắn tâm tư cũng đầy đủ tinh tế, nếu không hắn đã không thể ngồi lên bang chủ cái vị trí này. Hắc Lang Bang vẫn còn tiếp tục thảo luận thế cục Thiên Vân Thành tương lai, ở Từ gia cũng là một cảnh tương tự, bọn hắn cũng đã bắt được tin tức này, bắt đầu mở trưởng lão hội nghị bắt đầu thảo luận lên. Từ Nghĩa tuy căm tức Hắc Lang Bang, nhưng lí trí hắn vẫn còn là hiểu rõ không thể cùng đối phương lúc này trở mặt. Thế cục biến đổi quá nhanh, hắn cũng không muốn làm Từ gia tội đồ, đưa cả gia tộc đến con đường suy bại. Trưởng lão hội nghị kết thúc, Từ Nghĩa vuốt vuốt đầu mình để cho bản thân giảm bớt đau đầu, hắn đối với một cái hộ vệ nói ra: “ đến nói với người ở bên Tiểu Bạch, để cho bọn hắn coi kĩ công tử một chút, thời gian này tốt nhất ở nhà chăm chỉ tập võ, không cần ra ngoài!” “vâng!” Hộ vệ lập tức đáp lời sau đó nhanh chóng rời đi, Từ Nghĩa thở dài một hơi nhẹ giọng nói: “ Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, hi vọng ngươi có thể hiểu được cho tấm lòng của phụ thân!” Từ Tiểu Bạch từ lúc bị Từ Nghĩa ra lệnh trở về phòng cũng chưa từng ra ngoài. Hắn một mực ở trong sân nhỏ của mình luyện kiếm, diễn luyện Lăng Vân kiếm pháp một lần lại một lần, hắn giống như có được không ít cảm ngộ, đối với vô cùng quen thuộc Lăng Vân kiếm pháp càng là sử dụng thành thạo thông thuận, mỗi chiêu mỗi thức đánh ra tuy nhẹ như mây nhưng lại mang theo trầm trọng như sơn cảm giác, thần diệu vô cùng. Nếu Từ Nghĩa có thể nhìn thấy được cảnh này hẳn là rất vui mừng bởi vì không cần hắn chỉ điểm Từ Tiểu Bạch cũng có thể dựa vào bản thân lĩnh hội ra thuộc về của mình Lăng Vân kiếm pháp phong cách riêng biệt, từ đây đối với Lăng Vân kiếm pháp sử dụng ra uy lực sẽ càng mạnh mẽ tương lai của hắn trên con đường võ học sẽ đi được càng xa. Từ Tiểu Bạch giống như quên hết mọi thứ, hắn chỉ tập trung vào kiếm của mình. Trong đầu hắn lúc này không có Triệu Vô Cực, không có Tiếu Mị Mị, không có Từ Nghĩa cũng không có Từ Lam. Hắn biết rõ chỉ có bản thân thực lực mới là thứ hắn chân chính có thể tin tưởng dựa vào, bởi vậy trong lúc tu luyện kiếm pháp Từ Tiểu Bạch trở nên vô cùng tập trung, cố gắng cảm nhận Lăng Vân kiếm pháp của tổ tiên hắn để lại ảo diệu. Hắn không ngừng múa kiếm, một chiêu lại một chiêu, kết thúc trọn bộ kiếm pháp lại tiếp tục múa lại một lần. Từ Tiểu Bạch như là đi vào vật ngã lưỡng vong trạng thái, hắn quên hết tất cả mọi thứ bên ngoài, lúc này hắn giống như cùng kiếm hòa vào, kiếm tới người tới, kiếm lùi người lùi. Hắn mải mê múa kiếm quên hết tất cả mọi thứ, ở đây là tiểu viện của hắn cũng không có ai đến đây làm phiền hắn. Trên người cương khí không hề hiện lên, Từ Tiểu Bạch cứ như vậy múa kiếm, mỗi chiêu thức của Lăng Vân kiếm pháp đều được hắn lặp đi lặp lại thi triển. Trong sân nhỏ Từ Tiểu Bạch không ngừng qua lại lắc lư, kiếm trên tay lúc nhanh lúc chậm lúc mạnh lúc yếu lúc biến hóa không lường lúc lại đơn giản không có gì đặc biệt. Lúc này trên thân Lăng Vân kiếm bỗng nhiên một luồng ánh sáng nhẹ nhàng hiện lên, luồng ánh sáng này cực kì mờ ảo giống như ánh trăng nhè nhẹ từ thân kiếm tản mát ra, Từ Tiểu Bạch lại hồn nhiên múa kiếm không hề chú ý đến Lăng Vân kiếm biến hóa, tâm thần hắn lúc này giống như đã không còn ở lại chỗ này, cơ thể hắn gần như là máy móc múa lại những động tác kiếm chiêu quen thuộc của bản thân hắn mà thôi. Lăng Vân kiếm pháp từ nhỏ Từ Tiểu Bạch đã được học, ngoài cơ sở kiếm pháp ra hắn học cũng chỉ duy nhất có bộ kiếm pháp này mà thôi. Không phải Từ gia không bỏ ra được kiếm pháp tốt hơn cho hắn học, mà bản thân hắn là Từ gia thiếu chủ, nhất định phải học được bộ kiếm pháp này đồng thời thuần thục nó, đạt tới cảnh giới càng cao thâm càng tốt. Đây chính là tổ huấn, muốn làm Từ gia gia chủ không thể không biết Lăng Vân kiếm pháp. Lăng Vân kiếm pháp chính là Từ gia lập gia võ công trụ cột nhất, không biết Lăng Vân kiếm pháp cũng đừng xưng cái gì Từ gia dòng chính. Từ Tiểu Bạch ngược lại học xong Lăng Vân kiếm pháp liền vô cùng cảm thấy bản thân mình thích hợp với loại này kiếm pháp. Lăng Vân kiếm pháp lúc cần nhẹ nhàng có thể nhẹ nhàng lúc cần mạnh mẽ có thể mạnh mẽ, nhưng cho dù là nhẹ nhàng hay mạnh mẽ nó mục đích cuối cùng chính là giết địch. Cho dù là nhẹ nhàng mĩ lệ như đang múa kiếm cũng ẩn chứa sát cơ, chỉ cần một khi bộc phát liền có thể một kích kiến công giết chết địch nhân. Mà Lăng Vân kiếm lại là Từ gia nhiều đời gia chủ từng dùng, nó đã được sử dụng dùng ra Lăng Vân kiếm pháp không biết mấy vạn lần, đối với loại này kiếm pháp có bổ trợ công dụng. Không phải vậy nó cũng không được xưng là bảo kiếm. Bảo kiếm, chính là cực phẩm phàm khí có được đặc dị công năng. Nếu không có công năng gì đặc biệt, vậy thì chỉ là cực phẩm phàm khí mà thôi. Từ Tiểu Bạch giống như không hề trông thấy trên thân kiếm ánh sáng mờ ảo càng ngày càng sáng rõ, hắn cứ như vậy múa kiếm, dưới chân theo kiếm chiêu mà liên tục di chuyển, nhưng chỉ cần chú ý một chút sẽ thấy được hắn không hề rời khỏi một cái vòng tròn vị trí, cho dù hắn di chuyển có bao nhiêu nhanh hay chậm đều ở trong một cái vòng tròn nhỏ đi qua đi lại, không hề rời khỏi chỗ này nửa bước. Từ Tiểu Bạch lúc này chỉ cảm thấy bản thân vô cùng thư thái nhẹ nhàng, cả người múa kiếm nhưng không hề mệt mỏi chút nào ngược lại càng múa càng sung sức, sức mạnh giống như là không dùng hết vậy. Bởi vậy hắn càng phát ra mê li, trầm mê vào bên trong. Từ Tiểu Bạch giống như là thấy được bản thân đang bay ở trên trời cao, dưới chân hắn chính là từng đám mây trắng bồng bềnh nhẹ nhàng trôi qua. Trước đây hắn chưa hề cảm giác qua thứ gì tương tự như thế này, cho dù bản thân sử dụng khinh công thân pháp, hắn vẫn là ở gần mặt đất di chuyển mà thôi, Từ Tiểu Bạch vẫn không hề thoát khỏi lực hút của đại địa. Cho dù nhảy cao tới đâu hắn cũng có lúc phải rơi xuống đất. Mà lúc này hắn chính là lơ lửng giữa trời cao, dưới chân là mây trắng, không hề bị trói buộc, như là tiên nhân du đãng giữa thiên địa vậy. Cảm giác này, Từ Tiểu Bạch chưa từng trải nghiệm qua, hắn quá ngạc nhiên, cảm giác có chút khó mà tin nổi. Đột nhiên một luồng gió mạnh thổi lên, gió mạnh tuy không thổi bay hắn nhưng Từ Tiểu Bạch cảm giác được từng luồng gió mạnh như là đao phong liên tục cắt vào trên da mặt của hắn khiến hắn cảm giác được đau rát vô cùng. Vội vàng lấy hai tay che lại mắt mình bảo vệ yếu hại vị trí, Từ Tiểu Bạch vẫn cố mở ra một khe nhỏ nhìn lấy phía trước. Phía trước của hắn chính là thiên không quang đãng, chín vạn dặm đều là một cảnh mây trắng trùng trùng điệp điệp mây trắng lúc trước đều là bồng bềnh nhẹ nhàng trôi, nhưng lúc này chúng đang bị cuồng phong thổi bay toán loạn. Từ Tiểu Bạch cố gắng nhìn rõ phía trước, hắn đột nhiên ngạc nhiên mở to mắt ra, khó mà tin tưởng nhìn về trước mắt mình. Trước mặt hắn chính là Lăng Vân kiếm đang nhẹ nhàng lơ lửng, trên thân kiếm tỏa ra một luồng ánh sáng nhẹ nhàng mờ ảo như ánh trăng, trên người nó có một luồng khí tức vô cùng cổ lão khiến cho Từ Tiểu Bạch không dám sinh ra bất kì cái gì khinh nhờn suy nghĩ. Không biết có phải là vì hắn là Từ gia trực hệ con cháu hay không mà Từ Tiểu Bạch cảm giác được trên thân kiếm này tỏa ra một luồng cao quý tôn kính khí tức, khiến hắn có cảm giác như là đang đứng trước mặt trưởng bối tổ tiên của mình, để Từ Tiểu Bạch không dám mảy may sinh ra cái gì ngỗ nghịch chi tâm. Từ Tiểu Bạch nhìn quanh, hắn lúc này chợt hiểu rõ, hắn đây đã không còn ở Từ gia nữa rồi mà là đang ở trong một loại mộng cảnh, ảo cảnh. Muốn phá ra cái này ảo cảnh, hắn liền có thể trở về Từ gia, nhưng Từ Tiểu Bạch không muốn làm thế. Bởi vì, người tạo ra ảo cảnh này, sợ rằng không ai khác chính là Lăng Vân kiếm của hắn, thanh kiếm đã theo hắn từ lúc hắn mới học cầm kiếm đến lúc hắn trưởng thành, đột phá nhất lưu cảnh cao thủ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]