Điền Võ lập tức phản ứng lại hỏi: “tin tức này từ đâu ra?” Triệu Hải lên tiếng nói: “ ta cũng không rõ đầu nguồn tin tức là đâu ra nhưng ở Thiên Vân Thành cùng rất nhiều nơi khác đều đang đồn ầm lên việc này. Nghe nói không bao lâu nữa sẽ có người mang theo di vật của vị tiền bối kia tới Thiên Vân Thành của chúng ta tổ chức một trận đấu giá hội, đến lúc đó ai có thể đạt được đều xem mỗi người bản sự rồi!” Điền Võ có chút nghi ngờ hỏi: “ thật sự là di vật của vị thiên tài hòa thượng kia?” Triệu Hải gật đầu nói: “không sai chính là hắn. Nếu tin tức là thật chỉ sợ trong thời gian ngắn nữa trên giang hồ các lộ nhân sĩ đều sẽ đổ dồn về Thiên Vân Thành chúng ta, đến lúc đó cho dù đấu giá thành công bảo vật nhưng không có khả năng bảo vệ nó cũng giống như là làm việc vô ích vậy!” Điền Võ gật đầu, cái này không cần nói hắn cũng hiểu. Nhưng cái làm hắn khó hiểu chính là đạt được cỡ này bảo vật không phải là nên cất giấu một mình hưởng dụng nghiên cứu xem bên trong có huyền ảo gì, nói không chừng có thể đột phá trong truyền thuyết tam hoa tụ đỉnh cảnh trở thành tu tiên giả sao? Đối phương vậy mà mang đồ vật ra đấu giá, đây chẳng phải là thiếu tiền đến phát điên rồi sao? Chưa nói hắn có thể an toàn mang đồ vật tới Thiên Vân Thành hay không, nếu bị người khác biết được hắn sở hữu số tiền đấu giá khổng lồ như vậy chắc chắn cũng sẽ đối với hắn nổi lên lòng tham. Đồ vật bị nhiều người chú ý như vậy nếu đem ra đấu giá chắc chắn sẽ được giá rất cao, dù sao cũng là di vật của ba trăm năm trước đệ nhất cao thủ tam hoa tụ đỉnh thành công, không ai không động lòng. Bọn hắn sẽ điên cuồng tranh mua cuối cùng đẩy giá trị của vật đó lên một cái cực cao con số, người bán cũng sẽ trong nháy mắt trở thành một cái đại phú hào. Nhưng tiền tài động lòng người chắc chắn sẽ có không ít người vì số tiền này mà ra tay với đối phương. Vậy đối phương chỉ có thể là loại người cực kì ngu ngốc vì tiền tài làm lu mờ đầu óc mà đưa bảo vật đi đấu giá lại còn thả ra tin tức rộng khắp như vậy, để cho mọi người đều biết cùng đấu giá tăng lên giá trị của bảo vật này. Có thể rải ra tin tức có rất nhiều cách cùng con đường, nhưng có thể làm cho nhiều người biết như vậy hẳn không phải là cái gì vô danh tiểu tốt người, đối phương nếu đã không phải vô danh tiểu tốt gì đương nhiên cũng có đầu óc nhất định hiểu được thất phu vô tội hoài bích có tội đạo lí. Hắn sẽ không chọn cách làm việc khoa trương ngu ngốc như vậy, như thế suy đoán đầu tiên có thể loại trừ. Đối phương đã không phải ngu ngốc, vậy thì hành động của hắn là có chủ đích, hắn đây chính là cố tình tạo thanh thế. Hắn chắc chắn muốn từ bên trong sự việc này đoạt được lợi ích gì đó mà không phải là tài phú. Tài phú tuy rất mê người nhưng có thể có được bảo vật như vậy lại muốn trục lợi hẳn không phải là quá thiếu tiền hạng người, bởi vậy động cơ cùng mục tiêu của đối phương càng là đáng nghi ngờ. Người ngoài nghề xem náo nhiệt người trong nghề xem môn đạo, vốn ở trong hắc đạo hỗn đã lâu Điền Võ đương nhiên nhanh chóng suy nghĩ ra những thứ này. Hắn không biết tên kia là ai cũng như hắn mục đích là thứ gì, nhưng rõ ràng đối phương trong lòng hẳn là có tính toán riêng. Lúc này Triệu Hải lại lên tiếng: “ nghe nói đồ vật kia tên là Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, là một phần trong hoàn chỉnh Nguyệt dạ tam tinh bội, chỉ cần thu thập đủ bốn miếng tàn bội liền có thể biết được bí mật của tên thiên tài hòa thượng kia!” Điền Võ đang suy nghĩ nghe vậy bỗng nhíu mày: “ Nguyệt dạ tam tinh tàn bội? cần phải thu thập bốn miếng tàn bội?” Trong lòng hắn nháy mắt hiểu rõ người thả ra tin tức này mục đích. Hắn muốn câu cá! Không sai, chính là câu cá. Đến cảnh giới nhất lưu hậu kì như Điền Võ cũng chưa từng nghe qua về cái gì Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, đối phương lại có thể đưa ra tên gọi cùng công dụng của đồ vật này đến hấp dẫn người trên giang hồ chú ý quả nhiên kiến thức rất phong phú. Có được phong phú như vậy kiến thức cùng tâm cơ, chỉ sợ hắn bày ra thế cục này chính là một cái lưới lớn muốn thu một vố đầy bồn đầy bát. Điền Võ trong đầu nhanh chóng di chuyển suy nghĩ, rốt cuộc đối phương mục đích thật sự là gì? Không sợ tin tức lộ ra, không ham tiền tài, không ngại đánh cướp, không sợ hãi giang hồ cao thủ tầng tầng lớp lớp. Những tin tức này cũng đủ tiết lộ ra một ít tin tức, người bày ra cục diện này chắc chắn võ công phải rất cao cường ít nhất cũng là đỉnh phong cảnh giới. Chỉ có đỉnh phong cảnh giới mới có đảm lượng tạo ra một cái bố cục to lớn như vậy, đưa toàn bộ anh hùng trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Đơn giản vì cho dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng có thể dựa vào thực lực của mình đi bãi bình được, không hề sợ có chuyện gì ngoài ý muốn. Điền Võ trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn đột nhiên tỉnh ra, không phải là Nguyệt dạ tam tinh tàn bội này cần thu thập đủ bốn phần mới có thể mở ra trong đó bí mật sao? Vậy ba phần còn lại ở đâu? Sao trước giờ trên giang hồ không hề lộ ra một tí tiếng gió nào? Chỉ sợ hoặc là đồ vật này lưu lạc bên ngoài không ai tìm thấy hoặc là người đạt được nó đều giữ kín như bưng không hề cùng ai tiết lộ ra bên ngoài. Bởi vậy đồ vật này chưa hề có ai tập hợp qua, mà tác dụng của nó cũng chỉ đối với đỉnh phong cảnh cao thủ có lợi lớn nhất, cũng là đỉnh phong cao thủ truy cầu bảo vật. Tên kia hắc thủ sau màn chắc chắn muốn gây ra sự chú ý của những người nắm dữ Nguyệt dạ tam tinh tàn bội còn lại, khiến cho bọn hắn vì hiếu kì mà sẽ chủ động hiện thân, sau đó hắn sẽ đánh cướp bảo vật này. Suy nghĩ đến chỗ này, Điền Võ cảm giác bản thân cách chân tướng cũng đã không quá xa, chắc chắn đối phương nhắm vào chính là Nguyệt dạ tam tinh tàn bội mấy cái tàn bội còn lại, hắn cũng nhất định là đỉnh phong cao thủ, hơn nữa cách cuối cùng một bước này đã không xa. Bởi vậy hắn mới vội vã như vậy ở trên giang hồ thả ra tin tức muốn trong thời gian nhanh nhất để nhưng người sở hữu nó đều rơi vào cái cục này tự mình lộ diện trên giang hồ, hắn sẽ nhân cơ hội gom đủ bảo vật, tìm hiểu ra chân tướng sự việc, biết được cách tam hoa tụ đỉnh của tên thiên tài hòa thượng cách đây ba trăm năm. Quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, tin tức dễ dàng đoạt được chác chắn là tin tức giả hoặc là có người cố tình đánh lừa bản thân. Điền Võ dựa vào bản thân kinh nghiệm hành tẩu phong phú trên giang hồ lập tức suy nghĩ rõ ràng bảy phần, hắn lập tức cười lạnh. Tên kia đỉnh phong cao thủ hẳn đối với thứ này rất coi trọng nếu không hắn cũng không hưng sư động chúng như vậy ở trên giang hồ làm ra đại động tác điều động nhân tâm như vậy. Điền Võ dám đưa đầu mình ra cược, tên này đỉnh phong cao thủ đối với cái này Nguyệt dạ tam tinh tàn bội hứng thú như vậy, chắc chắn cái khác đỉnh phong cao thủ cũng đối với nó hứng thú. Bọn hắn mục tiêu cuối cùng đều là tam hoa tụ đỉnh trở thành tu tiên giả, bởi vậy chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi chắc chắn đều sẽ không bỏ qua. Đối phương muốn thuận lợi thu được bảo vật chỉ sợ sẽ gặp phải không ít đỉnh phong cao thủ nhìn chằm chằm. Mà tất cả mọi người điểm đến lại là Thiên Vân Thành, Thiên Vân Thành trong vòng thời gian ngắn chắc chắn sẽ biến hóa trở nên vô cùng phức tạp, ở trên đường đụng phải một cái lão giả chỉ sợ cũng là một cái đỉnh phong cảnh lão quái vật. Nghĩ tới bản thân mình mới chỉ là nhất lưu hậu kì, tuy là tuổi trung niên khỏe mạnh nhưng nếu gặp phải mấy cái này đỉnh phong lão quái vật chỉ sợ cũng không chiếm được cái gì chỗ tốt, không chừng ba năm chiêu cũng không chịu nổi sẽ bị đối phương đoạt mạng, hắn trong lòng liền lạnh xuống. Điền Võ lạnh lùng mở miệng nói: “ chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy!” Viêm Mân rất giỏi nhìn mặt nói chuyện, hắn lập tức phát hiện ra Điền Võ không bình thường lập tức truy hỏi: “ bang chủ không phải là ngươi phát hiện ra cái gì chứ?” Điền Võ dựa theo bản thân suy đoán lập tức nói một lần, đám người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Thiết Chùy Hổ Liệt lập tức ồm ồm lên tiếng: “ có thể không đúng như vậy, là bang chủ suy nghĩ nhiều thì sao?” Thiết đao Vi Tiếu lập tức ngắt lời hắn nói: “ bang chủ nói rất có lí, ta cũng đồng ý với cách suy đoán của hắn. Thà tin là có chứ đừng tin là không. Nếu thật sự chuyện này xảy ra, chỉ sợ Thiên Vân Thành sẽ trở thành một cái tràng xay thịt khổng lồ, đỉnh phong cao thủ cuộc chiến có thể ở bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào xảy ra a!” Thiết Luân Hồng Ba lập tức khinh bỉ nói: “ đúng vậy Hổ Liệt, không cần dùng ngươi đầu óc đơn giản cùng bang chủ so sánh!” Thiết trảo Ảnh Tử thì có chút sa sút nói: “ nói như vậy chúng ta bây giờ ra đường đều phải cẩn thận đủ thứ rồi, va phải cái cụ bà cụ ông đều phải cẩn thận đỡ dậy sao?” Ảnh Tử vốn ngang ngược càn rỡ đã quen, nói hắn sống túng như vậy thật có chút không chịu nổi. Nhưng nếu trốn trong nhà không ra ngoài thì hắn sợ bản thân sẽ nhàm chán đến phát điên, bởi vậy tinh thần mới sa sút như vậy. Không được khi nam phách nữ đánh tiểu hài tử đạp cụ già, như thế cuộc sống của hắn còn gì hứng thú a! Điền Võ lông mày nhíu lại nói: “ chỉ cần các ngươi đừng ở bên ngoài càn rỡ bốn phía gây chuyện vậy cũng sẽ không ai tìm chúng ta gây sự, các ngươi nhất định phải nhớ kĩ điều này!” Viêm Mân lúc này lại lật lên vấn đề cũ: “ thế Từ gia thì sao? Chả lẽ chúng ta tha cho bọn hắn đơn giản như vậy sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]