Đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Tiểu Phong phụng phịu ngồi bệt xuống thảm cỏ. Nàng quăng về phía Tần Quân một ánh mắt hờn dỗi. Dứt từ dưới đất lên vài cọng cỏ rồi vo nhàu nát, nàng ném về phía xa, miệng liên tục lẩm nhẩm.
“Gã thầy tồi, gã thầy đáng ghét, gã thầy thối tha, gã thầy xấu tính, gã thầy vô lương tâm nhất trần đời. Không ai xấu tột đỉnh như thầy!”
Nhìn về phía nàng, không hiểu sau tâm tình của Tần Quân bỗng trở nên nhẹ nhõm đến lạ.
Không được, dù thế nào mình cũng không thể để câu chuyện tiếp tục theo quỹ tích.
“Tiểu Phong”
Nghe được tiếng Tần Quân gọi, cô quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt hớn hở. Quả nhiên, mỗi lần mình phụng phịu thế này thì thể nào thầy cũng không thể từ chối được. Nàng mừng thầm vì âm mưu đã được thành công.
“Dạ thầy!”
Đôi mắt nàng trong veo mở to nhìn về phía hắn. Không cần phải tả, trên trán nàng viết to hai chữ “chờ mong”.
Hắn hít sâu một hơi, sắp xếp lại các từ ngữ trong đầu mình. Chậm rãi nói.
“Thầy đồng ý!”
“Hoan hô thầy!”
Nàng nhảy cẫng lên tung hô, nhí nhảnh tiến về phía đang cột ngựa, chuẩn bị tháo dây cương để cùng thầy chạy chốn.
“Nhưng thầy có một điều kiện.”
Nàng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Quân, đầu không ngừng suy nghĩ. Điều kiện? Điều kiện gì? Bình thường thì chỉ có nàng tìm thầy ra điều kiện, thầy đã bao giờ ra điều kiện với nàng đâu. Mặt nàng nhăn nhó, cố nghĩ mà chẳng thể tìm thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cuop-doat-khi-van-nhan-vat-phu-phan-cong/231526/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.