“Tần Quân sư phụ, người sẽ dẫn con đi phải không?”
Tần Quân định thần lại, nhìn về phía trước là một cô gái mặc váy đỏ đang nhìn chằm chằm mình. Nàng đứng trước thảo nguyên xanh tươi, dáng vẻ phóng khoáng, đôi mắt đẹp mang nét hồn nhiên. Nàng đẹp không phải theo cách người ta vừa nhìn thấy đã choáng ngợp. Nét dịu dàng lương thiện của nàng sẽ dần dần sưởi ấm cho những trái tim cô độc. Nói thế nào nhỉ? Ấm áp. Đúng thế, khó ai có thể tức giận với nàng. Vừa nhìn thấy nàng thì môi bất giác nở nụ cười tươi. Cảm giác chuyển dần từ đông sang xuân. Một cô gái tràn đầy sức sống. Nàng như một bông hoa đang nở rộ tỏa hương giữa mùa xuân.
“Tiểu Phong, sư phụ...”
Bất chợt nàng tiến đến ôm lấy cánh tay của Tần Quân, nũng nịu:
“Sư phụ, con không muốn tiến đến Lễ Triều để gả cho Thái Tử gì đấy đâu.”
Như nghĩ đến điều gì đấy, nàng hào hứng đứng dậy, chống tay nhìn về phía hắn.
“Mấy tỷ của con thì ao ước đến Trung Nguyên lắm, nhưng con thì không thích. Đàn ông Trung Nguyên thì có gì hay? Con nhìn chán rồi, gã nào gã đấy mặt thì trắng, sức chẳng đủ trói một con gà. Đừng nói là bắn cung, cưỡi ngữa còn không biết. Suốt cả ngày vẽ tranh rồi ngâm thơ, chồng của Tiểu Phong con phải đỉnh thiên lập địa, anh hùng thảo nguyên cơ chứ không phải mấy gã như thế.”
Nói đến đây, mặt Tiểu Phong bỗng đỏ bừng.
“Giống như sư phụ vậy.”
Nhìn về phía nàng, Tần Quân bỗng nở nụ cười.
“Con không nhớ sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cuop-doat-khi-van-nhan-vat-phu-phan-cong/231525/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.