“Cảnh báo! Cảnh báo! Chủ nhân bị linh hồn phản phệ, hệ thống tự động bật chế độ phòng thủ!”
Tần Quân mở mắt, trí nhớ trong đầu hắn dần từ mơ hồ trở nên thông suốt.
Hắn không khỏi lẩm nhẩm: “Ta... ta đã làm gì thế này?”
“Cảnh báo! Hệ thông không đủ năng lượng để phòng thủ! Cảnh báo! Không đủ...”
Tít... tít... tít...
Những tiếng “Tít” kéo dài vang lên trong tai hắn.
Thế rồi thế giới trước mắt hắn bỗng tối dần, một màu đen lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Nghịch lý là mặc dù không còn mặt trời, không có ánh sáng, mắt hắn vẫn có thể thấy được một bóng hình ở phía trước.
Hắn tiến lên phía trước vài bước, bóng hình ấy từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng lên.
Đó là một người thanh niên, nhìn kỹ lại Tần Quân không khỏi hốt hoảng, người thanh niên kia không ngờ giống hệt hắn.
Định thần lại, miệng hắn mấp máy “Ngươi?” rồi như nghĩ đến điều gì, Tần Quân tiến lên phía trước đứng đối diện với người thanh niên kia, tên kia cứ liên tục ngắm nghía một chiếc châm cài mà hắn đang cầm trên tay, không hề quan tâm đến sự xuất hiện của Tần Quân, hắn cứ nhìn như vậy, ánh mắt không ngờ hiện lên vẻ trìu mến.
Tần Quân thì nhìn chằm chằm tên kia “Ngươi là Cố Kiếm ư?”.
Không có ai đáp lời.
Mặc dù tên kia không nói, nhưng Tần Quân có thể chắc chắn hắn ta là Cố Kiếm.
Đương lúc mọi thứ im lặng tưởng như có thể nghe thấy âm thanh của một chiếc kim rơi, Cố Kiếm bắt đầu nói, nhưng ánh mắt lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cuop-doat-khi-van-nhan-vat-phu-phan-cong/1019463/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.