Trương Kiên hóng hớt: " Điện hạ người ngài thích là ai dị. Ta có biết không". 
Dương Hoài An híp mắt nhìn thấu suy nghĩ của Trương Kiên: " Không biết thì sao, mà biết thì sao. Hai hôm nữa ta sẽ gặp y, nếu ngươi muốn biết thì tự mà theo". 
Nói xong hắn quay mặt đi về phòng của mình mà trầm ngâm suy nghĩ, để lại Trương Kiên với ánh mắt mẹ già vì thằng con của mình cuối cùng cũng biết yêu. 
Về đến phòng, hắn gọi ảnh vệ: " Bổn cung có một người bạn. Hắn thích một người. Nhưng mà hắn lại không biết người đó có thích mình hay không. Ngươi nghĩ xem hắn nên làm gì?". 
Ảnh vệ hoảng hốt suy nghĩ 'không phải người bạn đó là ngài chớ ' nhưng ngoài mặt vẫn quản lý biểu cảm: " Bẩm điện hạ, nếu người....à bạn của người thích người đó thì sao không theo đuổi đi ạ ". 
Dương Hoài An: " Theo đuổi". 
Ảnh vệ gật đầu: " Vâng! Có như vậy người...khụ hắn mới có thể biết người đó có cảm tình với mình hay không, nếu không thì hắn cứ theo đuổi từ từ người đó cũng sẽ mở lòng thôi". 
Dương Hoài An:" Vậy à. Nhưng theo đuổi bằng cách nào?". 
Ảnh vệ trầm ngâm: " Cái này...". Hắn sờ lên thân trong đầu một bóng đèn sáng lên, nhanh nhẹ lấy hai quyển sách từ trong ngực ra: " Đây là thoại bản về tình yêu. Nếu không người đưa bạn của ngài đọc thử xem". 
Dương Hoài An mặt nghiêm túc mở quyển thoại bản ra: " Ừm...". Lấy trong ngực ra hai nén vàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-cua-phao-hoi/2990304/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.