Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau, Trương Gia Bảo và Trương Kiều được Trương Kiên dẫn ra ngoài chơi, lúc lên ngựa thấy Dương Hoài An thì mặt nhanh chóng đỏ như quả cà chua mà quay đi chỗ khác.

Trương Gia Bảo: " Chào thái tử ca ca". Khi thấy hắn xuất hiện thì y như gần cậu lại nhớ đến hôm ấy, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng.

Trương Kiều nhìn cậu rồi lại nhìn hắn chợt lí giải được buổi Trung Thu hôm nọ, tâm trí như được khai sáng lẩm nhẩm: " Hoá ra là như vậy".

Trương Kiên ho nhẹ đánh tan bầu không khí: " Hôm nay chúng ta đến chùa An Lạc ở núi Trường Phong, Bảo Bảo và Tiểu Kiểu có muốn cầu gì không?".

Trương Gia Bảo gãi đầu :" Ta không biết nữa".

Trương Kiều nhìn cậu hai mắt sáng quắc: " Hay là đệ cầu tình duyên đi biết đâu lại tìm được ý trung nhân nhanh chóng".

Trương Kiên trầm mặt nhìn nàng, y tình cờ biết là muội muội mình hay được những thoại bản về nam với nam, nhưng không ngờ tới lúc ở ngoài nàng còn nhiệt tình như vậy. Nhìn bộ dáng hận không thể ôm đệ đệ của mình cho Dương Hoài An của Trương Kiều mà y cạn lời.

Trương Gia Bảo thấy tỷ tỷ mình nói như vậy thì đỏ mặt rục đầu xuống " Vâng" một tiếng, mà không biết vị tỷ tỷ của mình đang thiết lập quan hệ hữu nghị với Dương Hoài An băng ánh mắt.



Chẳng mấy chốc xe đã đến dưới chân núi. Nhìn bậc thang dài đến tích trên đỉnh mà Trương Gia Bảo cảm thấy thương cảm cho đôi chân ngọc ngà của mình.

Cậu nhìn mọi người xung quanh đang đi lên cầu thang cũng nhanh chóng hoà nhập vào. Đi được gần đến nơi, cậu tính dừng lại nghỉ mệt thì chân đạp hụt vào hư không. Cậu hoảng hốt nhắm mắt la lên : "A".

Đúng lúc đó, một cánh tay vươn đến đón cậu. Trương Gia Bảo ngửi thấy mùi đàn hương thơm ngát và cảm giác được ôm vào trong ngực. Cậu mở mắt thấy Dương Hoài An đang nhìn cậu trong lòng hắn:" Không sao chứ?".

Cậu đỏ mặt:" Đệ không sao. Cảm ơn huynh đã đỡ ta". Rồi kéo tay hai huynh muội Trương gia đi mất.

Hắn thấy cậu đỏ mặt thì trong lòng nở hoa. Kì thật lúc nãy trong mấy giây ngắn ngủi ôm cậu vào lòng tìm hắn đập nhanh như trống bỏi. Khó khăn kiềm nén khoé miệng đang giương lên mà đuổi kịp cậu.

Sau khi thắp hương cầu, cậu cùng mọi người đi dạo xung quanh chùa. Đi được một lúc cậu nhìn lại bên cạnh mình chỉ còn lại Dương Hoài An.

Như cảm giác được ánh mắt của cậu, hắn cuối đầu xuống: " Ở kia có thầy bói kìa, Bảo Bảo có muốn đi xem thử không?". Nói rồi hắn nắm tay cậu đi đến quầy xem bói.

Trương Gia Bảo chưa kịp trả lời đành phải im lặng đi theo hắn, cậu lẳng lặng nhìn xuống bàn tay đang nắm tay mình mà cảm thấy ấm áp, bất giác nở nụ cười mà chính bản thân mình không hay biết.

Dương Hoài An chớp mắt ra hiệu với thầy bói: " Xin mời xem cho ta và cậu ấy".

Thầy bói nhận được mệnh lệnh: " Xin hỏi công tử bệnh cạnh muốn xem về gì? ".

Trương Gia Bảo nhìn Dương Hoài An một cái nói: " Vậy xem về tình duyên đi".

Thầy bói: " Được. Xin công tử đưa tay cho ta". Nhìn tay cậu một hồi, thầy bói nói theo câu thoại được sắp xếp từ trước: " Tình duyên của công tử đang ở rất gần công tử. Hai người cách mấy ngày lại sẽ gặp nhau. Không những thế không sớm thì muộn hai người cũng sẽ ở bên nhau, cùng nhau sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc ".

Trương Gia Bảo : " Thật sao. Cảm ơn ông nhiều".

Thầy bói gật đầu giả bộ quay qua hắn hỏi: " Tới vị công tử này, xin mời".

Thầy bói cầm tay hắn hỏi :" Vị công này cũng xem về tình duyên à". Thấy hắn gật đầu thì nói tiếp: " Tình duyên của vị công tử này cũng rất ở gần ngài. Hai người còn thường gặp nhau. Sau lưng hai người còn có quý nhân tương trợ giúp cho cuộc tình này mau sớm bên nhau. Và hai người sẽ sống cùng nhau đến già".

Dương Hoài An: " Ta đã biết cảm ơn".

Thầy bói: " Chúc cho hai vị mau chóng cùng người mình yêu ở bên nhau".

Thầy bói nhìn hai người đi xa dần mà thấy hợp nhau đến lạ. Nghĩ đến mình thì rưng rưng nước mắt lẩm bẩm trong lòng:' Đầu năm làm ảnh vệ thật khó'.

------

Trên đường về Trương Gia Bảo mãi mê suy nghĩ về câu kia của thầy bói. Cậu lẩm nhẩm: " Ở rất gần nhau". Trong đầu bỗng hiện lên hình bóng của Dương Hoài An đang cười nhìn cậu.

Dở tay vơ lên cho đống suy nghĩ bậy bạ đi mất. Cậu ôm chăn gọi hệ thống 003: " Thống Thống ơi! Tui phải làm sao giờ, sao trong đầu tui toàn là hình thái tử hết vậy?".

Hệ thống 003 đang vừa xem phim vừa nói: " Thì yêu đó chứ sao. Tới với nhau luôn đi".

Trương Gia Bảo: " Được hả?''.

Hệ thống 003: '' Được chứ sao".

Trương Gia Bảo: '' Nhưng mà lỡ như....".

Hệ thống 003 nhẫn nhịn cơn tức xuất hiện trước mắt cậu thúc dục: " Sao có lỡ như được. Chẳng phải cậu đang công lược hắn sao, giờ hắn và cậu yêu nhau rồi hai người ở bên nhau là nhiệm vụ hoàn thành rồi nè. Trước lúc chết cậu có yêu ai đâu phải không ? Giờ có người yêu rồi lại còn được hoàn thành nhiệm vụ thì vẹn toàn phải không?".

Trương Gia Bảo ngồi trên bàn học nhìn lên hệ thống 003 đang giảng giải trên mà gật đầu đồng ý.

Hệ thống 003 tức tốc rèn sắt khi còn nóng: " Dị thì ngày mai cậu hãy thổ lộ với hắn đi".

Trương Gia Bảo ý chí bừng bừng : '' Thổ lộ với hắn".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.