Chương trước
Chương sau
250 câm nín, nó không ngờ kí chủ trời không sợ đất không sợ này lại sợ mama, chậc, thật đáng thương.
- / Vậy cậu định cứ như vậy tha cho hắn?/
Lạc Dư bĩu môi, ngón tay cậu không ngừng sờ loạn, miết đôi môi sưng tấy của mình đảo mắt suy nghĩ.
- Đương nhiên phải dạy cho tên đó một bài học, nhưng... làm sao để mẹ của ta không phát hiện đây.
Một người một mèo nhìn nhau,
- / Cậu nhìn tôi làm gì?/
Lạc Dư khoanh tay mím môi nói:
- Mi mau nghĩ cách cho kí chủ của mình đi, ngơ ngơ ngác ngác ở đó làm gì.
Mặt cậu nhăn nhó, 250 chỉ chỉ mình, bảo nó nghĩ cách, ha, đùa gì kì vậy, nó biết cái gì đâu mà nghĩ với chả không nghĩ.
- / Kí chủ, cậu tìm nhầm người rồi/.
250 vuốt râu mèo nói, Lạc Dư đen mặt.
- Ta đúng là chưa thấy cái hệ thống nào vô dụng như ngươi, cái gì cũng không biết, suốt ngày chỉ bán manh là giỏi.
- / Ơ/
- Đi về.
Khuôn mặt tuyệt mĩ tràn đầy ai oán, Lạc Dư mím môi không để ý đến con mèo nào đó bỏ về trước.
- / Kí chủ, đợi tôi với./
Mèo mướp thúi hóa thành một làn khói biến mất tại chỗ đuổi theo Lạc Dư, kí chủ của nó hình như giận rồi kìa, đối tượng công lược đáng chết giờ này không biết ở phương trời nào, mau đi dỗ người đi a, nó thật khổ quá đi.
Tiết cuối là tiết tự học, tiết này không tham gia thầy giáo thích mách lẻo kia của cậu cũng chẳng nói gì, học thì học không học thì thôi.
- Mẹ ~ con trai của người về rồi, người mau ra đón con đi.
Lạc Dư người vẫn còn ngoài cổng nhưng giọng của cậu đã vang đến tận vào trong nhà bếp. Mẹ Lạc đang nấu cơm giật thót, con dao trong tay bà bị siết đến rung rung, thằng nhóc thúi kia lại chọc bà.
- Mẹ ~
Lạc Dư vừa chạy vào đến nhà lập tức có xúc động muốn chạy trốn.
- Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?
Lạc Dư từ từ lùi lại đằng sau, con dao thái rau trên tay mẹ Lạc lóe lên ánh sáng lạnh, bà trợn mắt giơ con dao về phía cậu lạnh lùng cười một tiếng.
- Con trai, qua đây mẹ cho cái này.
Mẹ Lạc vẫy tay gọi Lạc Dư nhưng con dao trên tay bà không ngừng lắc qua lắc lại, tùy thời có thể cho cậu một nhát, cậu làm sao dám qua đó chứ.
- Ừm, haha, con...con lên phòng trước đây.
Có ngu mới nghe lời, cậu mà không chuồn nhanh thì một bị chém một nhát, hai là bị ăn no đòn, hừ hừ, nghĩ đi nghĩ lại thì chuồn vẫn là thượng sách.
- Thằng nhóc kia con đứng lại cho mẹ.
Con dao trong tay bị mẹ Lạc quẳng sang một bên, bà xắn tay áo lên rồi lập tức đuổi theo.
- Mẹ, bình tĩnh, bình tĩnh.
Lạc Dư chui vào trong phòng thò đầu ra nói, mẹ Lạc sị mặt ra.
- Xin lỗi Mặc Mặc chưa.
Bà chỉ đùa một chút thôi, làm gì căng vậy không biết. Mẹ Lạc chống nạnh thở hồng hộc, làm bà đuổi theo mệt chết đi được.
- Con xin lỗi rồi.
Lạc Dư ủy khuất nói, chỉ biết quan tâm đến Nhan Mặc, cậu bị hắn bắt nạt mà chẳng hỏi lấy được một câu, hức... thấy sắc liền quên con trai, tên đó cũng có đẹp hơn cậu bao nhiêu đâu.
- Hừ, tạm thời tha cho con, còn nữa, con chuẩn bị đồ đạc của mình đi, ngày mai chúng ta đến Nhan gia.
- Hả? Đến đó làm gì, con muốn ở đây cơ.
Mẹ Lạc trừng mắt, Lạc Dư cúi đầu.
- Con đi chuẩn bị đồ.
Lạc Dư đóng cửa lại, mẹ Lạc sắc mặt lúc này mới hòa hoãn vừa hát vừa đi xuống nhà.
Cạch.
...
Sáng hôm sau,
- Mẹ xin nghỉ cho con rồi, ở nhà cùng mẹ dọn đồ đi.
- Ồ.
Lạc Dư không tình nguyện đáp một tiếng, cả người cậu không có một chút sức sống nào chậm chạp nhặt từng món đồ cho vào trong thùng giấy.
Tít tít
Tiếng còi ô tô vang lên, cha Nhan cùng Nhan Mặc bước xuống xe, theo sau hai người là ba, bốn người đàn ông cao lớn.
- Mang đồ lên xe đi.
Cha Nhan ra lệnh cho người bê đồ còn mình thì bước nhanh tới từ đằng sau ôm lấy mẹ Lạc.
- Anh nhớ em.
Mặt mẹ Lạc đỏ bừng,
- Ở đây có rất nhiều người, tránh ra đi.
- Không đâu ~
Cha Nhan cười híp mắt vô liêm sỉ nói, Lạc Dư đứng bên nhìn hai bọn họ ân ái, không khí màu hồng phấn làm cậu có chút chua muốn tiến lên giành mẹ lại.
- Đứng im.
Nhan Mặc giữ người không cho đi, Lạc Dư tức giận đẩy hắn ra.
- Cậu muốn tiếp tay cho cha cậu đúng không, tránh ra, tôi muốn mẹ.
Nhan Mặc mặt không biểu cảm ôm lấy eo Lạc Dư lôi ra xe.
- Cậu bỏ tôi ra, mẹ, mẹ...ưm.
Miệng bị bịp kín không nói được, cậu bị Nhan Mặc tống vào bên trong xe khóa cửa lại.
- Ngoan ngoãn ngồi đây chờ, tôi đi phụ giúp chuyển hàng.
- Ây, khoan, khoan đã, thả tôi ra trước.
Lạc Dư ngồi trong xe trơ mắt nhìn mẹ mình bị chiếm tiện nghi, cậu nghẹn một cục tức đợi bọn họ lên xe.
- Mẹ, con muốn ngồi với mẹ cơ.
Mẹ Lạc ho khụ khụ,
- Để em ngồi sau với A Dư.
Cha Nhan là một con cáo già, ý cười trên mặt ông ấy vẫn giữ nguyên vẹn nhưng lời từ miệng ông thốt ra lại khiến Lạc Dư điên tiết.
- Chỗ đó để cho Mặc Mặc, để hai đứa nó bồi dưỡng tình cảm.
- Không muốn.
Lạc Dư hét lên phản đối nhưng hoàn toàn không có tác dụng, mẹ Lạc dùng ánh mắt "dịu dàng" nhất có thể nhìn cậu.
- Ngoan.
- Mẹ à, con...
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Nhan Mặc đột nhiên xuất hiện phá vỡ kế hoạch tách hai người kia ra, Lạc Dư thở phì phò tức nhưng không dám nói, tên đáng ghét này lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc quan trọng, cậu muốn đánh chết hắn a a a.
Mặc kệ Lạc Dư trong lòng phun tào như thế nào thì mọi chuyện cũng đã vậy rồi, xe cũng đã khởi động, muốn đổi chỗ giờ này chắc chắn không được.
- Đến rồi.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa, sang trọng, quản gia vội vàng chạy ra mở cửa, cúi đầu cung kính đứng sang một bên để mấy chiếc xe tiến vào.
- Sắp xếp phòng xong chưa.
Quản gia đặt một tay lên ngực,
- Ông chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.
Lạc Dư tò mò nhìn quản gia nói:
- Vậy phòng của tôi ở đâu.
- Thưa nhị thiếu gia, ngài sẽ ở cùng phòng với đại thiếu gia.
Lạc Dư không kịp phản ứng, cậu ở cùng với đại thiếu gia Nhan gia? Nếu cậu nhớ không nhầm thì dượng chỉ có một đứa con là Nhan Mặc thôi, vậy...
- Tôi ngủ với cậu ta?
Lạc Dư chỉ tay vào Nhan Mặc, quản gia cười gật đầu.
- Đúng vậy nhị thiếu.
Căn biệt thự to như thế này sao lại bắt cậu ngủ cùng Nhan Mặc chứ.
- Mẹ, con không muốn.
Lạc Dư mếu máo nói, mẹ Lạc đỡ trán không biết phải nói gì mới được.
- Anh để hai đứa nhỏ ở chung là muốn chúng bồi dưỡng tình cảm anh em, nếu em không thích thì anh sẽ kêu quản gia chuẩn bị một phòng khác.
Cha Nhan cất tiếng, mẹ Lạc vội vàng lắc đầu, nhập gia tùy tục, đến nhà người ta ở sao có thể đòi hỏi nhiều thứ như vậy được.
- Không cần đâu, A Dư, con ở mới Mặc Mặc đi.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, ở đó để Mặc Mặc "dạy" con học.
250 ở trong không gian cười ngất ngưởng, mama này thật hài hước, để đối tượng công lược đi dạy kí chủ của nó... hắc hắc, không biết là "dạy" cái gì đây, kĩ năng trên giường? Cái này không tồi à nha, hí hí.
250 xấu hổ che mặt, ôi, đầu óc nó đen tối quá, chắc chỉ "dạy học" bình thường thôi chứ có gì đâu, nghĩ linh tinh cái gì thế không biết.
- /.../ Đảo mắt, trên giường không biết ai trên ai dưới nhỉ.
- /.../ Lắc đầu, lại không "trong sáng" rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.