Năm năm sau,
Lạc Dư ôm ngực hộc ra một ngụm máu, cậu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ma Thiên Vũ, tên đáng chết nhà ngươi lại đi đấu đánh đấm vậy hảaa.
Lạc Dư vận khí điều tức, năm năm nay hầu như ngày nào Lạc Dư cũng phải sống trong đau đớn đến chết lặng. Quả huyết hoán đem tất cả vết thương trên người Ma Thiên Vũ đều chuyển lên người cậu, đã thế tên chết tiệt đó còn không biết điều, ngày nào cũng chạy đi tìm người kiếm chuyện đánh nhau, tức chết cậu mà.
Tại Ma cung,
Ma Thiên Vũ vuốt ve chiếc hắc long ở ngón áp út nhàn nhạt nói với ông lão bên dưới:
- Thế nào ?
- Ma Đế đại nhân, ngài không trúng độc gì cả, chẳng qua..
Ông lão đó có chút ấp úng, Ma Thiên Vũ nhíu mày:
- Nói.
- Ừm, chẳng qua là có người đem huyết hoán cho ngài dùng, tất cả vết thương trên người ngài đều chuyển lên cơ thể của người đó..
Động tác Ma Thiên Vũ khựng lại, hắn nheo mắt, huyết hoán ? huyết hoán ? huyết hoán ?
Ánh mắt Ma Thiên Vũ trở nên tối tăm, đây không phải thứ A Dư đạt được ở Đan các đại hội sao. Y lại cho hắn dùng huyết hoán, như vậy, ...
Sắc mặt Ma Thiên Vũ sau lớp mặt nạ trở nên trắng bệch, hắn lạnh lùng nhìn ông lão, giọng nói khàn khàn:
- Như vậy có nghĩa là... tất cả vết thương dù lớn hay nhỏ đều do người thi triển gánh chịu... sao.
Cơ thể Ma Thiên Vũ có chút run rẩy, năm năm nay hắn vì nghi ngờ có người dở trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-anh-em-tot/1648873/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.