Chương trước
Chương sau
Nguyên Quân Bạch vừa rời khỏi điện thì thấy Cố Phong, hắn quay người lại nhìn thấy Nguyên Quân Bạch liền nhanh chóng đi đến bên cạnh y hỏi:"Con nghe nói ngày mai người cùng với Vân sư bá đến Đông Khinh thành để điều tra có phải không?"
Nguyên Quân Bạch chưa kịp trả lời thì hắn lại hỏi thêm:"Người có thể cho con đi theo được không?", Nguyên Quân Bạch cau mày lại, tên Vũ Học đó nhiều chuyện thiệt.
Nguyên Quân Bạch không nói một lời nhanh chóng cất bước rời đi, Cố Phong nhìn y bước đi tưởng y giận mình vì chuyện đó, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh y, lén nắm lấy bàn tay y nhưng lại bị cự tuyệt.
Cố Phong có chút buồn rầu, hắn nhìn khuôn mặt thanh lãnh của y nói:"Sư tôn, người đừng giận ta nữa. Ta biết lỗi rồi.", Nguyên Quân Bạch nghe xong liền ngừng lại, Cố Phong cũng ngừng lại theo. Nguyên Quân Bạch xoa thái dương nói:"Ta không phải là giận ngươi chỉ là ta đang nghĩ một đến một chuyện, còn chuyện ta đến Đông Khinh thành điều tra là Vân Thu nói phải không?"


Cố Phong gật đầu nói "vâng", Nguyên Quân Bạch thở dài, rốt cuộc tên đó muốn cái gì chứ?
Nguyên Quân Bạch xua tay nói:"Tùy ngươi.", Cố Phong vui mừng muốn ôm lấy y thì Nguyên Quân Bạch một tay đẩy hắn ra còn tặng cho hắn một ánh mắt đầy sát khí. Cố Phong bị y cho một ánh mắt đầy sát khí có chút phì cười.
Hai sư đồ bọn họ sóng vai với nhau, cùng nhau đi về Dương Mặc.
Vừa về đến Dương Mặc, Huyền Ngân xuất hiện bên cạnh Cố Phong gọi hắn một tiếng "đại sư huynh", Cố Phong nhìn nàng gật đầu rồi nhìn sang Nguyên Quân Bạch, hắn thấy sắc mặt Nguyên Quân Bạch không đổi, hắn lại nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang nắm chặt đến mức chảy ra máu.
Hắn thấy có chút phì cười, Huyền Ngân nhìn sang y thấy sắc mặt không cảm xúc ngây thơ hỏi:"Sư tôn?", Nguyên Quân Bạch không nói không rằng nhanh chóng đi về phòng để lại Huyền Ngân ngây thơ nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của y.

Huyền Ngân như bị bóng lưng của y mê hoặc, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Nguyên Quân Bạch, chợt Cố Phong đã đánh gãy đường nhìn của nàng hỏi:"Muội tìm ta có chuyện gì sao?", Huyền Ngân thu hồi ánh mắt, nàng nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh nàng gật đầu nói:"Chuyện của năm đó, muội còn chưa cảm ơn huynh vì đã cứu muội. Nếu huynh cần giúp gì thì muội nhất định sẽ giúp huynh hết mình."
Cố Phong nghe xong cũng chẳng bất ngờ gì, hắn gật đầu nhìn nàng nói:"Dù sao cũng đã qua cũng không nên nhắc lại. Ngày mai ta xuống núi, muội ở lại luyện kiếm. Sắp tới sẽ có vài chuyện xảy ra, nhất định không được tin tưởng ai hết, ngoài ta và sư tôn ra."
Huyền Ngân gật đầu, Cố phong vỗ nhẹ vào vai nàng rồi rời đi, hắn đi thẳng đến phòng Nguyên Quân Bạch, y ngồi trong phòng đang chữa lành vết thương trên tay, hành động vừa nãy của Huyền Ngân khiến y không tự chủ mà làm bản thân bị thương. Cố Phong nhìn thấy vậy có chút phì cười đi đến chỗ y cầm lấy bàn tay y đang bị thương, dùng chút linh lực chữa lành.

Vết thương trên tay nhanh chóng lành đi, Nguyên Quân Bạch rút tay khỏi tay Cố Phong hỏi:"Ngươi với Huyền Ngân rất thân thiết nhỉ?", Cố Phong nghe xong phì cười, hắn ôm cổ y từ phía sau, cằm tựa lên vai y nói:"Không hẳn, bọn ta chỉ là sư huynh muội thôi. Người đừng hiểu lầm."
Nguyên Quân Bạch cau mày, y gõ vào đầu hắn nói:"Ai hiểu lầm ngươi.", Cố Phong nghe vậy, hắn bị câu nói của y chọc đến phì cười.
--
Ở chỗ Chấp Pháp.
Sau khi thua trận trở về, Di Thanh lẫn lão Chấp Pháp vô cùng bình tĩnh, hai người họ vừa bước vào thư phòng liền đóng chặt cửa tạo một kết giới xung quanh căn phòng. Lúc này hắc y xuất hiện trước mặt hai người, hắc y tay chấp sau lưng, trên người đầy ma khí nhìn hai người họ hỏi:"Chủ thượng lệnh hai người các ngươi, ở đại hội Minh Tiên sắp tới, tìm cách để cửa bí cảnh đừng đóng lại."
Lão Chấp Pháp và Di Thanh cùng đồng thanh nói "ừm" một tiếng, hắc y kia nói tiếp:"Đến lúc đó, chủ nhân sẽ ra lệnh tiếp theo."
Lão Chấp Pháp gật đầu nhìn hắc y hỏi:"Chuyện chủ thượng ngươi hứa với bọn ta chừng nào làm."
Hắc y nói:"Chủ nhân của ta nói rằng chừng nào các ngươi hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành lời hứa.", hắn nói xong liền biến mất. Lão Chấp Pháp thu hồi kết giới, Di Thanh đỡ lão ta đến ghế ngồi, lão nhìn hắn hỏi:"Chuyện ta giao, ngươi đã làm như thế nào rồi?"
Di Thanh vô cùng điềm tĩnh lắc đầu nhìn khuôn mặt già nun của lão nói:"Đồ đệ bất tài, đồ đệ không thể lôi kéo được nàng ta."
Lão Chấp Pháp thở dài lắc đầu xua tay nói:"Không sao, còn hai tháng nữa lại tới đại hội Minh Tiên, chúng ta nhất định phải tìm ra cách không để cửa bí cảnh đóng lại.", Di Thanh ôm quyền nói "vâng" một tiếng.
Lão Chấp Pháp nói tiếp:"Thời gian này, ngươi nên đi bế quan tu luyện đi. Ta thấy tên đồ đệ Cố Phong kia của Nguyên Quân Bạch khó đối phó đấy.", Di Thanh nghe xong ôm quyền nói "vâng" một tiếng rồi rời đi.
Lão Chấp Pháp nhìn bóng lưng rời của Di Thanh, ánh mắt của lão đầy trông chờ nhìn hắn, đồ đệ này, lão đã bỏ nhiều tâm huyết để bồi dưỡng. Lão nhất định cho người khác coi thường lão nhất định phải hối hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.