Đến chiều như thường ngày, Nguyên Quân Bạch chuyển sang thư phòng dạy chữ vì y không muốn làm ồn đến Hạ Tử đang nghỉ ngơi ở phòng y.
Trong lúc y dạy học, y phát hiện ra Hạ Thanh rất tiến bộ, y nói câu nào cậu đều hiểu được, chữ viết ngay thẳng khiến y có chút bất ngờ nhưng chỉ tiếc lại không bằng Cố Phong.
Sau khi học xong, Thành Sở được Tiêu Ca đón, Tiêu Ca nhìn Hạ Thanh hỏi y nhặt đâu ra. Nguyên Quân Bạch kéo hắn sang chỗ khác nói chuyện, y kéo hắn đến rừng trúc. Nguyên Quân Bạch buông tay khỏi cánh tay của Tiêu Ca, y nói:"Ta nhặt được khi đang trên đường về. Lúc đó nó bị đám thú bao vây tấn công, ta thấy nó bị đám thú kia tấn công liền ra tay cứu giúp."
Tiêu Ca nhìn y với vẻ mặt biến sắc, hắn nắm lấy bờ vai của y trợn mắt hỏi:"Lão Chấp Pháp có biết ngươi mang thú của ma giới về không?", Nguyên Quân Bạch lắc đầu. Lúc này Tiêu Ca mới khôi phục lại vẻ mặt thở phào nói:"Ngươi nhất định phải cảnh giác lão. Ngoài ta ra thì còn ai biết?"
Nguyên Quân Bạch nhìn hắn có chút phì cười, y không nhanh không chậm nói:"Mạc Tu Diệp và Phong nhi, chỉ có hai người đó thôi."
Trong lòng Tiêu Ca nhẹ đi vài phần, hắn khoanh tay cau mày nhìn y hỏi:"Bọn chúng ở đây đến khi nào?"
"Đến khi em trai của Hạ Thanh hết bệnh, chuyện này do chúng quyết định ta không cản."
Tiêu Ca gật đầu, hai người họ đối đáp vài câu rồi rời khỏi rừng trúc, Thành Sở cùng Tiêu Ca trở về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-chua-lanh-cua-nam-phu/541161/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.