Chương trước
Chương sau
Lại nói Tiêu Thần Tâm có thể dỗ cho ba mình vui vẻ, đúng là rất có bản lãnh. 

Con nhóc vốn xinh đẹp, còn biết điều, nói chuyện cũng êm tai, tối nay mới chỉ kết thúc một bữa cơm mà ông bố bà mẹ đã bắt đầu gọi bé cưng, khiến Trương Tiểu Kiếm cảm thấy rất đau lòng. 

Giờ đây hắn lại giống như người ngoài ấy, ừm, tuyệt đối là bố mẹ ruột trăm phần trăm… 

- Bé cưng à, con xem đã khuya thế này rồi, hay là khỏi về nhà đi. 

Cơm nước xong, trong lúc Tiêu Thần Tâm giúp bà mẹ rửa bát, bà mẹ dặn dò: 

- Dù sao Tiểu Kiếm nhà bác không sợ chịu khổ. Con ngủ giường, bác bảo nó đi ngủ sàn nhà. 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Mẹ tàn nhẫn như thế thật sự ổn sao? 

- Dạ vâng. 

Tiêu Thần Tâm cười tủm tỉm đồng ý luôn, nói: 

- Thế thì con không khách khí bác nhé, hi hi. 

Ừm, đã đến lúc nên suy xét thay một chiếc sofa tốt hơn… 

Mẹ mình với Tiêu Thần Tâm vừa rửa bát vừa tán gẫu trong nhà bếp, bên này ông bố kéo Trương Tiểu Kiếm vào phòng, hỏi nhỏ: 

- Tiểu Kiếm à, bố thấy tuổi của bé cưng, không lớn nhỉ? 20 chưa? 

Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi lạnh: 

- Chưa tới. Năm nay mới… mới 18… 

Ông bố: “!!!” 

- Thằng oắt này! 

Ông bố phát điên nói: 

- Mới 18 mày đã kéo nó về nhà rồi à?! Bố mẹ nó biết không? 

- Thật ra thì vẫn biết. 

Trương Tiểu Kiếm nghĩ kỹ, sau đó khẳng định: 

- Ừm, ít nhất thì bố của con bé biết, không phản đối. 

- Oắt con, không ngờ cũng có chút bản lãnh đấy. 

Ông bố vừa nghe vừa lắc đầu: 

- Haizzz, con bé mới 18 tuổi đã bị mày kéo về nhà rồi. Theo tuổi của nó thì còn chưa tốt nghiệp cấp ba luôn nhỉ? Dù sao thì tao kệ, mày phải nhớ kỹ cho tao, trước 20 tuổi không được chạm vào con bé, có nghe hiểu không đó? Nếu không coi chừng tao đánh mày! Con gái nhà người ta đang yên đang lành không thể cho mày bắt nạt được! 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Trăm phần trăm là bố đẻ rồi, bên người ngoài bên ghê quá… 

- Yên tâm đi, con biết cả mà. 

Trương Tiểu Kiếm gật đầu. 

Hết cách rồi. Tuy nói giọng ngọt thân mềm dễ đẩy ngã, nhưng trước 20 thì Trương Tiểu Kiếm cảm thấy tốt nhất không nên suy xét đến chuyện đó. 

Làm người phải phúc hậu… 

Nhanh chóng dọn dẹp thỏa đáng, hai người Trương Tiểu Kiếm Tiêu Thần Tâm trốn trong phòng tán gẫu. Tiêu Thần Tâm tựa vào vai Trương Tiểu Kiếm, vừa chơi game vừa nói: 

- Thầy ơi, em thấy hôm nay thầy vẫn bán bùa may mắn gì đó, có cần em giúp không? 

Vừa nghe thấy thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức rơi lệ đầy mặt --- Đây gọi là gì? Gọi là vợ hiền đảm đang đấy công nhận không?! 

- Ừ. 

Trương Tiểu Kiếm vừa đánh phụ trợ cho Trương Tiểu Kiếm vừa nói: 

- Em có ý kiến gì hay không? 

- Làm live stream chứ sao nữa. 

Tiêu Thần Tâm nói: 

- Em thấy mấy streamer nổi tiếng không phải đều mở quán trên Taobao bán đồ ăn vặt đó sao? Thầy bán bùa may mắn, hẳn là cũng được. 

Trương Tiểu Kiếm: “!!!” 

Ừm, đây xác thực là một ý kiến hay. 

Nếu chỉ dựa vào mình mình bày quán thì muốn bán được mười ngàn tấm cũng phải mệt chết. Nếu live stream thì đơn giản hơn… 

- Có lý. 

Trương Tiểu Kiếm sờ cằm: 

- Thế ngày mai thầy đi tìm cửa hàng, sau đó thuê mấy người? 

Tiêu Thần Tâm gật đầu: 

- Thế thì em sẽ mở chuyển phát nhanh bên cạnh cửa hàng của thầy! 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Gian thương! Tuyệt đối là gian thương! Nhìn thấy không? Cái gì gọi là đầu óc? 

Đây chính là óc kinh doanh và tầm nhìn vượt trội đấy, chẳng trách lại coi trọng anh đây… 

Cô gái tốt, thật là tinh mắt! 

Một like cho em! 

Đến mười giờ tối, Trương Tiểu Kiếm dỗ Tiêu Thần Tâm ngủ, sau đó nằm trên sofa, thở dài thỏa mãn. 

Còn sống thật tốt. 

Đừng nhìn ông bố nghiêm mặt cả ngày, cũng đừng nhìn bà mẹ cả ngày cứ thích lải nhải, nhưng ít ra còn thấy thì còn hạnh phúc, đúng không? 

Nhất là Tâm Tâm, đối xử với mình tốt như vậy, nếu thiên thạch nện xuống thì… 

Cố gắng! Nhất định phải cố gắng! 

Ừm, thuện tiện lại cho ông bố bà mẹ với Tâm Tâm, mỗi người một tấm phòng thân! 

Sáng hôm sau, để tránh ba mẹ nghi ngờ, hai người chia binh làm hai đường, Tiêu Thần Tâm dậy sớm đi học, sau đó Trương Tiểu Kiếm cố ý ngủ tới tám giờ mới dậy… 

Ừm, vẫn phải làm thế, để tránh trong lòng ba mẹ không chấp nhận được… 

Rửa mặt mặc đồ, ra ngoài, tìm cửa hàng thôi! 

Vừa vào thang máy, Trương Tiểu Kiếm lại gặp thím Dương trên lầu, lập tức cười nói: 

- Thím Dương chào buổi sáng, thím muốn đi ra ngoài à? 

Giờ đây Trương Tiểu Kiếm nhìn ai cũng thấy thân thiết --- Hết cách rồi, dù sao vẫn còn sống… 

- Chào buổi sáng, sáng sớm ra ngoài nhảy quảng trường ấy mà. 

Thím Dương còn nhớ chuyện lần trước gặp Trương Tiểu Kiếm, hỏi liên tục: 

- Tiểu Kiếm à, cháu thấy sắc mặt của thím hôm nay thế nào? Có thể gặp được ông già nào tốt không? 

Lại nói, năm nay thím Dương sáu mươi hai, bạn già mất sớm, đúng là nên tìm người khác. 

Đây là sắp gặp được diễm ngộ rồi… 

- Cháu xem thử. 

Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ rồi nói: 

- Thím Dương đúng là càng sống càng trẻ tuổi, khí sắc hồng nhuận, tâm tình gần đây nhất định là rất tốt, vận số tốt, khá là tốt! 

- Thật à? 

Thím Dương sờ cằm, cười nói: 

- Ây dà thím đã nói thím học nhảy suffle không vô ích mà. Mấy ngày nay ngày nào cũng nhảy hết, nhiều người vây xem lắm, ha ha… 

- Đúng đấy đúng đấy. 

Trương Tiểu Kiếm nói: 

- Đúng rồi thím Dương, chỗ cháu đúng lúc có bùa may mắn, 18 tệ một tấm, tới một tấm? 

- Thằng nhóc này. 

Thím Dương nghe thấy tốn tiền, lập tức bĩu môi: 

- Còn nhớ vụ hai mươi tệ lần trước à? Không phải cuối cùng thím trả cho mày sao… 

Trương Tiểu Kiếm: 

- Mua cái này có thể tìm được bạn già! 

Thím Dương: “!!!” 

- Mua! 

Thím Dương vận dụng Cầm Long công, đoạt lấy bùa may mắn, sau đó nhét 20 tệ vào tay Trương Tiểu Kiếm: 

- Không cần thối lại! Thím có tiền! Mày nhìn xem hôm nay thím mặc đồ, khá là có tiền đấy. 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

- Đây là… 

Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ: 

- Áo da chồn! 

- Sai! 

Thím Dương đắc ý nói: 

- Áo lông chồn! 

Trương Tiểu Kiếm: “!!!” 

Hay là chúng ta cùng nhau nói một đoạn tướng thanh (*),tên gọi là hôm nay ngày mai? 

(*) Tướng thanh: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. 

- Thím cố lên! 

Trương Tiểu Kiếm lặng lẽ chúc phúc: 

- Chúc ngài sớm tìm được bạn già ưng ý! 

Thím Dương ho nhẹ một tiếng: 

- Cảm ơn! 

Ra thang máy, Trương Tiểu Kiếm đi bộ về phía cổng khu nhà: “Chém đi chém đi phóng túng niềm kiêu ngạo của ta ~~~” 

Chưa đi được mấy bước, anh trai bảo vệ kia lại nhìn thấy hắn, lập tức nghênh đón: 

- Ái dồ, chú em, lại gặp lại. 

Sau đó nói với người bên cạnh: 

- Tới mau tới mau, tôi nói với mấy người nhé, chú em này nói chuyện chuẩn lắm. Lần trước nói tôi có thể trúng thưởng, thế là tôi trúng 500 tệ thật luôn! 

Hai người bạn đi cùng hắn kinh hãi nói: 

- Ái chà, vị này chính là Trương đại sư mà ông nói hả?! 

- Khụ khụ… Bất tài chính là tại hạ. 

Trương Tiểu Kiếm lập tức bật mode thần công, sau đó nhìn ba người nói: 

- Tôi thấy ba người mặt mày hồng hào, chính là vận đỏ ập tới! Chỗ tôi có ba tấm bùa may mắn, 18 một tờ, mua có thể bảo đảm bình an gặp may mắn, không biết ba người… 

- Mua! 

Ba người không hề nghĩ ngợi, lập tức bỏ tiền túi: 

- Thứ tốt như thế đương nhiên là phải mua! 

Ha ha ha, được đấy được đấy, chớp mắt đã bán được bốn tấm, lực tín ngưỡng hiện có 896/10000! 

Lên đường! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.