Mạnh Nhạc Nhạc vừa viết xong, những người bên dưới đều nhìn nhau khó hiểu, thậm chí còn xì xào bàn luận.
Toán học? Hóa học?
Không ai biết nó nghĩa là gì, ngay cả người hiểu biết nhất đại lục —— Trưởng lão cửu phẩm của Y đạo tông cũng không biết nó có nghĩa gì.
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, bắt đầu giải thích:
“Tôi tin rằng mọi người ở đây có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cho dù là trong tu luyện hay trong Y đạo, từ lâu mọi người đều coi bào chế thuốc là một bộ môn thuật pháp, hoặc là một kỹ năng cần thiết… Nhưng hôm nay, tôi muốn nói cho mọi người biết rằng, bào chế thuốc là một môn khoa học…”
. . .
Sau khi cô giải thích các nguyên tắc cơ bản về toán học và hóa học, một vị trẻ tuổi đột nhiên bừng tỉnh:
“Ý của Mạnh sư thúc là chúng ta nên coi tất cả dược liệu như một con số, sau đó kết hợp chúng theo số lượng nhất định, đây là ý nghĩa của việc ‘lượng hoá’ sao?”
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, tiếp tục giải thích:
“Toán học và hóa học, toán học giúp chúng ta hiểu được ‘lượng’, còn hóa học giúp chúng ta hiểu về ‘chất’. Nói cách khác, nếu hiểu được hai điều này thì tất cả những lần bào chế thuốc đều sẽ trở thành các thí nghiệm, không còn thất bại, chỉ có số liệu chưa đạt tới mức tốt nhất mà thôi…”
Hôm nay, người trong Y đạo tông đã hoàn toàn bị sốc bởi phát ngôn chưa từng có này, nhưng sau khi nghe Mạnh Nhạc Nhạc tỉ mỉ nói về toán học, một lão giả không quá nổi bật đột nhiên hỏi:
“Theo ý Mạnh đạo hữu, phương pháp luyện khí và luyện dược là giống nhau, nói cách khác, trước khi luyện khí thì ta cũng có thể tính toán số lượng, thậm chí dùng toán học cao cấp mà ngài vừa nói để thiết kế pháp khí, làm ra thứ có diện tích hấp thụ dược tốt nhất, có phải không?”
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, hơn nữa khi luyện khí, tốt hơn hết ngài nên học về bộ môn vật lý, nó có thể giúp ngài càng hiểu biết hơn về tác dụng của các lực đạo, cũng có thể tạo ra thứ càng phù hợp với nguyên lý hơn.”
——
“Giáo viên Mạnh” trở lại sơn động sau khi kết thúc một ngày giảng dạy, nhìn thấy Tiêu Diệp đang ngồi bên bàn đá phân loại các đáp án nhận được, nhân tiện còn giúp cô soạn bài. Dù sao anh cũng từng là một tiến sĩ cao học của trường quân đội, mấy cái bảng tuần hoàn hoá học, phương trình hoá học gì gì đó đều hiểu được.
Cô bước đến đưa thức ăn cho anh, bắt đầu xem xét các đáp án của hôm nay.
Mấy ngày nay, bọn họ đã dùng thử các phương pháp châm cứu, xoa bóp, còn sắc một số thuốc của vài gia tộc lớn, chỉ là hiệu quả vẫn quá nhỏ.
Nhưng cả hai vẫn không nhụt chí, Mạnh Nhạc Nhạc thì đã quen với việc thí nghiệm bị thất bại, vì nói ra thì khi nghiên cứu, hơn 90% thời gian đều dành cho việc thử nghiệm và sai lầm, phần lớn đều vô dụng.
Cô nhất định cần phải bình tĩnh, tình hình hiện tại cũng đã nằm trong dự kiến của cô, chưa kể tỉ lệ thời gian dành cho nhiệm vụ học thức này đã được kéo dài 1000 lần, cô có đủ thời gian để tìm biện pháp nên cũng không cần quá hoảng loạn.
Về phần Tiêu Diệp, anh thật ra còn thấy rất thỏa mãn. Tuy khi đến đây anh không thể ra khỏi hang động, cũng không có phương tiện giải trí nào, nhưng mỗi ngày Nhạc Nhạc đều ở bên rồi làm mọi thứ vì anh, quả thực đã làm Tiêu Diệp có cảm giác như bọn họ đã trở thành một đôi vợ chồng già, bởi vì sức khỏe của anh kém nên đã nhàn rỗi nghỉ hưu, mà Nhạc Nhạc là một giáo viên, ban ngày đi làm, đến tối lại sẽ là thế giới riêng của hai bọn họ.
Đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa, bất cứ khi nào anh cần điều trị, Nhạc Nhạc cũng sẽ đối xử với anh vô cùng dịu dàng, liên tục hỏi han anh cảm thấy thế nào, có đau hay không…v…v.. Đó cũng là quãng thời gian anh thấy thư thái nhất từ trước đến nay.
Tuy rằng thái độ Mạnh Nhạc Nhạc vẫn còn dè dặt, nhưng anh đã rất thỏa mãn rồi.
“Massage huyệt thận du, bàng quang du, âm lăng tuyền, trật biên… dùng linh khí để khai thông… kết hợp cùng bí phương, phục linh, đương quy, bán hạ… Cuối cùng hướng đến hậu huyệt phía dưới, dùng thử một ngón lấy linh lực khai thông, có thể xoa dịu đi tình hình.”
Mạnh Nhạc Nhạc vừa đọc xong một phương pháp, Tiêu Diệp đã ngây cả ra, những huyệt này đều rất khó tìm, hơn nữa còn nằm ở những bộ phận đặc biệt, đáng sợ nhất là cái cuối cùng, hậu huyệt?
Trời đất? Là chỗ kia thật sao?
Anh run run giọng phản bác:
“Không được, mấy lời này quá vô căn cứ… Đây chắc chắn là nói bừa, không thể tin… “
Mạnh Nhạc Nhạc cũng có chút hoài nghi, cái phương pháp này sao dâm dê quá vậy? Cô bèn nhìn sang tên người đề.
Mấy chữ viết chói lọi đập vào mắt —— Tạ Hạ.
Đó… Đó là sư phó của cô…
Mạnh Nhạc Nhạc chìm vào trầm tư, dựa trên vài lần gặp mặt, cô có thể kết luận Tạ Hạ không phải kiểu người vớ vẩn, nói năng vô căn cứ, hoặc có thể nói, phương pháp trên giấy này rất có thể là thật.
Thấy sự im lặng của cô, Tiêu Diệp bắt đầu hoảng, mồ hôi lạnh đều đã túa ra.
Lớn tới chừng này mà anh cũng chưa bao giờ phải đối mặt thời khắc khủng bố như thế, vừa định mở miệng lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mạnh Nhạc Nhạc, anh lập tức giật thót.
Tiêu Diệp còn định cố gắng khuyên can Mạnh Nhạc Nhạc thì cô đã bắt đầu chuẩn bị thiết bị, phối thuốc, rửa sạch dụng cụ… Cuối cùng lấy thuốc gây mê và dây thừng ra, nghiêm túc nói:
“Anh cứ coi như làm phẫu thuật đi, em sẽ thật nhẹ nhàng, bây giờ chỉ cần có một tia hy vọng em cũng sẽ thử”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn dây thừng và thuốc mê, ý tứ rất rõ ràng, anh dám rượu mời không uống thì uống rượu phạt.
Tiêu Diệp khẽ cắn môi, câu nói cuối cùng và ánh mắt nhất mực quan tâm của Nhạc Nhạc vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]