Sau khi biết bệnh tình của Tiêu Diệp, Mạnh Nhạc Nhạc đến gặp đội ngũ y tế tại buổi hội chẩn, đội ngũ này đã là tập hợp của những người có trình độ cao nhất thế giới hiện nay nhưng vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề bệnh của Tiêu Diệp.
Tất cả các xét nghiệm đều cho thấy, tế bào trong cơ thể anh ấy đã bị kích thích bởi một loại vật chất nào đó và bắt đầu phân tách cực nhanh, ước tính chỉ chưa đầy nửa tháng nữa sẽ làm cơ thể anh chết vì lão hóa.
Mạnh Nhạc Nhạc không thể chấp nhận kết quả như vậy bèn đi gặp dì Mộc, dì Mộc không những không ngạc nhiên mà chỉ khẽ thở dài:
"Dì vẫn luôn do dự xem có nên nói với con hay không, nhưng thằng bé Tiêu Diệp kia rất bướng bỉnh, còn rằng đây là quyền riêng tư của nó... Haizz, sáng nay Tiểu Mễ vô tình nhìn thấy báo cáo, dì đã đoán con sẽ đến..."
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, thấy báo cáo nằm rải rác trên bàn, lại nhìn vào cái nháy mắt của bà thì cũng hiểu được cái "vô tình" này có nghĩa gì.
Đây hẳn là do bà cố ý.
Nhưng Nhạc Nhạc phải thừa nhận rằng cô ấy rất biết ơn sự cố ý này, Mạnh Nhạc Nhạc không thể tưởng tượng nổi nếu mình cứ không hay biết gì rồi để Tiêu Diệp chết già đi... một ngày nào đó cô sẽ càng đau đớn hối hận muốn chết.
Hít một hơi thật sâu, cô mong chờ hỏi: "Thật sự không có cách nào sao?"
Dì Mộc trầm ngâm, giọng nói không giấu được nỗi tiếc hận:
"Cơ thể Tiêu Diệp đột nhiên bị một lượng linh lực lớn xâm nhập. Con cũng biết đó, nếu người bình thường phải tiếp nhận nhiều linh lực, lại còn theo cách thô bạo như vậy, không có nổ tan xác tại chỗ cũng đã là nhờ may mắn cùng thể chất của nó đều cao... Dì đã tra trong tất cả sổ ghi chép của Mộc gia cũng không tìm được cách nào... Chuyện này, rất khó..."
Mạnh Nhạc Nhạc có phần nản lòng, cô có thể đoán được nhà họ Mộc sở hữu bao nhiêu ghi chép, nếu đến cả họ còn không có cách nào, cô cũng thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Giữa cơn hoảng loạn, dì Mộc chợt đưa ra kiến nghị:
"Có lẽ Hệ thống sẽ có biện pháp... Hoặc là... con có thể xem xét những vị diện khác..."
Mạnh Nhạc Nhạc chợt ngẩn ra, tuy trước kia Hệ thống từng nói "Xin lỗi", nhưng nó cũng đã nói, bản thân nó không đại diện cho kỹ thuật tối cao của từng vị diện nó thu nhận.
Vậy có lẽ... sẽ có cách nào đó mà ngay cả Hệ thống cũng không biết?
Hoặc là, nếu như hoàn cảnh thay đổi, chẳng hạn như trong hoàn cảnh linh khí đủ đầy, bệnh tình của Tiêu Diệp có thể sẽ thay đổi, có thể chuyển từ "Không thể" thành "Có thể" hay không?
Tóm lại, cô không cam lòng nếu cứ thế từ bỏ.
Đột nhiên, Nhạc Nhạc nghĩ ra mình có thể thử đi đến Y đạo đại lục? Nơi đó đâu đâu cũng là đại phu, cũng có linh khí dồi dào, nếu đi cùng Tiêu Diệp nói không chừng có thể tìm được cách chữa trị hoặc biện pháp nào để trì hoãn bệnh tình...
——
Tối hôm đó, Mạnh Nhạc Nhạc xử lý mọi việc xong xuôi rồi đến phòng bệnh của Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp cũng đã sửa soạn xong chờ cô, so với tình trạng hoảng loạn vào ban ngày, lúc này anh đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không còn né tránh ánh mắt của Mạnh Nhạc Nhạc nữa.
Khụ, rất có thể là do câu nói trước lúc rời đi sáng nay của cô, "Bây giờ anh cũng rất tuấn tú, là kiểu đẹp trai mang theo nét chững chạc từng trải rất quyến rũ, nghe nói con gái điều thích người như thế..."
Mà đúng là cô nói điều này cũng không phải để an ủi anh, dù sao một người đã đẹp trai lai láng thì cho dù có già thêm 10 tuổi nữa cũng vẫn đẹp. Đây đều xuất phát từ tình cảm chân thành của Mạnh Nhạc Nhạc.
Sau khi nghe vậy, thái độ của Tiêu Diệp cũng trở nên tự nhiên hơn, người đàn ông này cho dù bề ngoài trông trưởng thành đến đâu thì trong lòng vẫn ngây ngô như trẻ con vậy.
-
Giờ phút này, hai người ngồi trên ghế khẽ nắm lấy tay nhau.
Mạnh Nhạc Nhạc cầm trong tay miếng ngọc do dì Mộc đưa, khối ngọc này có thể mở ra một vùng kết giới, là bùa phép đặc biệt của Mộc gia, cho dù có dùng súng máy thì cũng phải tốn công sức mới có thể phá vỡ.
Mạnh Nhạc Nhạc mở kết giới, nhìn về phía Tiêu Diệp, cô trịnh trọng nói:
"Tiêu Diệp, em phải nói trước với anh, em không biết liệu có thể tìm thấy cách chữa hay không, nơi đó cũng không an toàn tuyệt đối, có lẽ... có lẽ còn sẽ có nguy hiểm... Cũng có thể bệnh tình của anh sẽ tồi tệ hơn... Em..."
Tiêu Diệp nở một nụ cười, anh vốn là người không hay cười, sau khi bị bệnh thì đừng nói đến cười, thậm chí đến nói chuyện cũng ít hơn, hầu hết anh đều ở trong phòng một mình mặt đối mặt với màn hình, nhìn ngắm cô gái mà anh yêu thương đang...
Tuy nụ cười lúc này vẫn còn cứng ngắc, nhưng đã có thể nhìn thấy sự cởi mở trong lòng anh.
"Em sẵn sàng giúp đã khiến anh vui mừng lắm rồi... Sau lần này, anh và em cũng có thể coi như có chung một bí mật, phải không?"
Tiêu Diệp vừa nói vừa nhướng mày, trong mắt tràn đầy niềm vui vẻ, mặt dù đã có vài sợi râu bạc và nếp nhăn nhưng khi làm động tác này cũng vẫn cực kỳ đẹp trai, mang theo khí chất cứng cỏi của quân nhân, lại cũng vẫn có vẻ hoạt bát sinh động.
Mạnh Nhạc Nhạc bị thái độ thoải mái của anh lây nhiễm, khóe miệng cũng mỉm cười, khẳng định nói:
"Phải, đây là bí mật lớn nhất của em..."
——
Lần này Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn mang theo một người, Hệ thống sẽ tự động sửa đổi các thông số sai lệch để cô có thể thay thế bản gốc một cách êm đẹp.
May mà trong khoảng thời gian này Mạnh Nhạc Nhạc đã tích lũy rất nhiều điểm thuộc tính đủ để hỗ trợ cô ấy và Tiêu Diệp, ngay cả khi gặp phải nguy hiểm cô cũng có nhiều lựa chọn hơn.
Hai người nắm chặt tay, quyết đoán mở ra nhiệm vụ.
Chuỗi Nhiệm vụ mô phỏng Học thức 𑇐 Y đạo thiên II
Nhiệm vụ: Nghiên cứu chế tạo tụ linh đan
Phần thưởng: 20 Điểm thuộc tính
-
Trở về đại lục Y đạo một lần nữa, vẫn là trong sơn động khi xưa, trà đã rót lúc trước vẫn bày trên mặt bàn đá, trong không khí tràn ngập linh lực, mọi thứ vẫn nguyên như trước khi Mạnh Nhạc Nhạc rời đi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đã xa cách cả một thế hệ.
Ngây ra mất một lúc, cô bắt đầu hỏi cảm giác của Tiêu Diệp. Anh thử cẩn thận cảm nhận, rồi thốt lên không giấu được sự kinh ngạc.
"Anh cảm thấy tốc độ nhịp tim đã chậm lại chút."
Vừa nói Tiêu Diệp vừa nhìn lại đồng hồ trên tay, đây là một loại dụng cụ đo lường cao cấp, quả nhiên nó cũng đang hiển thị tốc độ phân tách của các tế bào đang chậm lại, tuy vẫn cao hơn người bình thường, nhưng đã chậm hơn trước rất nhiều.
Mạnh Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, có biến hóa, hơn nữa còn là chuyển biến tích cực, đây là tin tốt.
Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, giờ Tiêu Diệp đột nhiên xuất hiện ở đây, nếu không cẩn thận để anh bị phát hiện thì rất có thể bị kẻ mang ý xấu để ý. Nhất định phải nhân lúc còn chưa bị phát hiện tìm mọi biện pháp chữa trị.
——
Ngày tiếp theo, toàn bộ Y Đạo tông đều sôi trào, bởi vì cựu quán quân —— đệ nhất bào chế sư —— Mạnh đạo hữu vừa đột ngột tuyên bố:
Sẽ tiến hành các buổi thuyết giảng công bố phương pháp bào chế thuốc viên!!
Mạnh đạo hữu còn nói, trước hết sẽ chỉ công bố bên trong Y Đạo tông, tiếp theo sẽ mở rộng ra toàn bộ Y đạo đại lục thông qua việc nghe giảng từ những đệ tử ưu tú của Y Đạo tông, một người truyền trăm, trăm truyền đến triệu, để kỹ thuật này ngày càng được phát triển rộng rãi.
Tin tức này vừa tung ra, toàn bộ đại lục đều rung chuyển, vì hiện tại có vô số người đều đang tìm tòi nghiên cứu điều này.
-
[ Đại lục Y đạo 𑇐 Lầu Bách Thảo ]
Hơn mười vị tu tiên già trẻ lớn bé đang tập trung lại với nhau.
Một vị trẻ tuổi nhất không nhịn được bắt đầu dò hỏi:
"Sư thúc sư bá, các ngài nói thật không? Nghe nói chỉ cần trả lời được một câu hỏi, không cần biết đúng sai là đều có thể cử người đi học tập phương pháp điều chế thuốc viên? Hơn nữa nếu như phương pháp thật sự hiệu quả, còn có thể trở thành đệ tử chân truyền, sẽ học được kỹ thuật tinh luyện cao thâm hơn nữa?"
Một lão giả ngồi giữa vuốt vuốt chòm râu, trong giọng nói già nua cũng không giấu nổi niềm phấn khích:
"Tin tức từ Y Đạo tông không thể là giả, lão đại, lão nhị, các ngài ở lại thêm chút nữa, chúng ta xem những thứ tổ tiên để lại có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng hay không? Liệu lầu Bách Thảo của chúng ta có thể được phục hưng hay không đều phụ thuộc vào lần này cả."
Đồng thời, trên mọi ngóc ngách khắp đại lục đều có chung một cảnh tượng, mọi người trên khắp đại lục Y đạo đều tự hỏi, một người vốn dĩ không thể hấp thụ linh khí, nhưng lại bị linh khí tác động thâm nhập tận xương tủy, có điều không nổ tan xác mà chỉ bị lão hoá nhanh chóng, liệu sẽ phải chữa trị thế nào?
——
Mạnh Nhạc Nhạc thu được vô số kết quả, một số chớp mắt cũng có thể nhìn ra thật giả, nhưng cũng có một số cần phải kiểm chứng. Vì vậy sinh hoạt hàng ngày của cô biến thành: đi thuyết giảng vào ban ngày, buổi tối lại làm thí nghiệm cùng Tiêu Diệp để xác minh tính hữu hiệu của phương thuốc.
Tất cả mọi thứ được sắp xếp rõ ràng.
Buổi sáng hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc bước vào phòng học, đây là một giảng đường rộng lớn vốn dĩ được sử dụng để tổ chức các buổi triệu tập, bây giờ đã được tu sửa để có sức chứa tất cả các đệ tử của Y Đạo tông.
Thậm chí còn có rất nhiều lão già râu đã bạc trắng, Mạnh Nhạc Nhạc còn thấy cả sư phụ của mình trong số đó. Quả thật đã lâu không gặp, cô suýt nữa cũng quên luôn nhân vật này —— bát phẩm Linh Y của Y Đạo tông —— Tạ Hạ.
Lúc này hắn đang ngồi trên cùng, nhàm chán chơi chơi pháp khí trong tay, quả thực rất nổi bật giữa một đám lão giả xung quanh.
Trước cửa phòng học treo một mặt thủy kính, thứ này giống như bảng đen, chỉ cần có vận dụng linh lực là có thể viết lên đó, được sử dụng để truyền dạy tri thức.
Mạnh Nhạc Nhạc bước tới, ho nhẹ một tiếng, vừa định giảng bài lại đột nhiên phát hiện đám người Chu Nhược Hinh.
Mặc dù quá khứ đã qua lâu, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc là người thù dai, cô vẫn còn nhớ rõ mấy hành động hèn hạ của đám người này, nên giờ không muốn truyền dạy kiến thức của mình cho kẻ thù.
Mạnh Nhạc Nhạc dùng tay chỉ chỉ mấy người kia.
"Xin lỗi, các vị có thể đi ra ngoài không?"
Ánh mắt Chu Nhược Hinh lóe lên tia ghen ghét, cao giọng đáp lại: "Mạnh sư thúc đã đồng ý công khai phương pháp chế dược, có thể thấy là một người thông minh, chẳng lẽ cứ nhất định phải vì một vài việc vặt vãnh khi xưa mà so đo với đám tiểu bối bọn ta sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mấy câu khiêu khích này của nàng ta. Hiện giờ cô mới là đại lão, mọi người ai cũng muốn nghe cô giảng dạy nên đương nhiên cô có quyền tùy ý rồi, thành ra chỉ dửng dưng đáp:
"Đúng vậy, ta rất thích so đo, lại còn hẹp hòi, người khác khinh nhục ta một lần, ta sẽ nhớ cả đời, vì vậy —— Mời ra ngoài!"
Chu Nhược Hinh á khẩu không nói nên lời, ả không cam lòng, đang định tiến lên thì thấy ánh mắt lãnh đạm của Tạ Hạ liếc sang, vừa nhìn đồ vật trong tay người kia, ả đã nhận ra đây chính là bảo vật mang sát khí rất nặng, một khi ra tay, đám người các nàng ta đều sẽ thành tro, ngay cả thần hồn cũng không còn lưu lại.
Vừa lúc đó cũng nghe thấy Tạ Hạ nói, "Đến học hỏi thì rất hoan nghênh, nhưng đến gây rối, thì tất chết."
Rõ ràng đây không phải lời nói đùa, ả ta không dám làm bậy nữa, chỉ có thể dẫn theo đám người ấm ức rời khỏi.
Những kẻ khó ưa đều đã đi, Mạnh Nhạc Nhạc thả lỏng toàn thân thoải mái, bắt đầu giảng bài của hôm nay.
"Nội dung hôm nay tôi muốn nói là cơ sở của kỹ thuật bào chế thuốc viên, cũng có nghĩa là..."
Cô đi đến trước thủy kính, vận linh lực viết lên 4 chữ to:
"Toán học - Hóa học"
——
***Tác giả có lời: Ha ha ha, thật không ngờ lại phát triển khoa học ở thế giới Tu tiên kakaka, ở đây chủ yếu là cứu Tiêu Diệp và thúc đẩy cốt truyện, khoảng 4 chương nữa sẽ có thịt thịt thịt nha~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]