Lần này Lục Vị phấn chấn bừng bừng ngồi trên máy bay, tự tin đầy mình. Anh đã chuẩn bị bao nhiêu thứ, đọc bao nhiêu ngôn lù, cũng đã tìm rất nhiều thủ đoạn yêu đương.
Máy bay tới hòn đảo, đột nhiên có người phụ trách nói muốn chia đội khảo sát làm hai, một tổ đi căn cứ A, một tổ sang căn cứ B, mà Lục Vị nằm trong tổ B.
Lục Vị không khỏi lấy làm lạ, âm thầm tìm hiểu.
"Ai ra quyết định này vậy?"
"Đương nhiên là người phụ trách rồi."
Lục Vị không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ mới không gặp một thời gianmà Nhạc Nhạc đã nhớ mình, cho nên muốn hẹn mình nơi vắng vẻ... Muốn...
À hí... à khụ khụ, Lục Vị đổi dáng ngồi, trong lòng phấp phới chờ mong đi sang căn cứ B.
-
Nửa giờ sau, đối mặt với hòn đảo hoang chỉ có một vài nhân viên thực nghiệm, Lục Vị nổi cơn tam bành đầu cũng sắp xì khói luôn.
Anh quay người ra khỏi sảnh lớn, không thèm nghe lời ngăn cản của người dẫn đường mà chạy thẳng một mạch vào rừng rậm, càng chạy lại càng mệt mỏi, không biết đã qua bao lâu, Lục Vị đột nhiên vấp phải cục đá trượt chân ngã.
Lục Vị nằm rạp trên mặt đất mãi lâu sau vẫn không đứng dậy, anh không khỏi thấy quá chán nản.
Khoảng thời gian này đã bị Nhạc Nhạc từ chối quá nhiều lần, thậm chí ngay trong lúc vốn nên ý loạn tình mê mà Nhạc Nhạc cũng từ chối anh, lần này còn chọn phương pháp tránh mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462541/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.