Lục Vị không biết đã bị đánh bao lâu, chỉ biết giọng mình đã khàn đặc.
Anh rốt cuộc đã hiểu, từng đọc trong sách có câu "Kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu", đây không phải chỉ là truyện cười đâu.
Cũng may Mạnh Nhạc Nhạc sau khi khóc đến thương tâm, quất roi cũng không còn dùng quá nhiều sức, nếu không chỉ sợ Lục Vị đã sớm ngất trên cành quất.
Cô gái khóc xong lại ngã vào trên người anh, hô hấp chậm rãi bình phục, thân thể lại càng ngày càng nóng, uốn éo vặn vẹo một hồi, xem ra vẫn đang cố gắng kiềm nén dược tính phát tác.
Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầy người khô nóng muốn chết, như có thứ gì đã bị dằn xuống dưới đáy lòng giờ lại bị bóc ra, đại não bỗng nhiên mệt mỏi, nhưng dục vọng trong thân thể lại càng trở nên mãnh liệt.
Cô mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa đánh ai đó rất tàn nhẫn, mà dường như còn là người rất quan trọng.
Trong lòng nổi lên một tia đau xót, Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, cởi bỏ dây thừng trên người Lục Vị, lại dọc theo từng vết đỏ bị đánh mà khẽ khàng hôn xuống, vừa hôn vừa thổi phù phù.
Đến trước ngực, cô gỡ xuống chiếc kẹp đã kẹp đầu ti đến tím bầm, Nhạc Nhạc ngậm vào miệng khẽ hút, không dám dùng hàm răng day nghiền, cũng không dám dùng sức, chỉ dùng đầu lưỡi bao vây liếm láp.
Lục Vị không nhịn được thở dốc, mấy thứ này bất kể là roi da hay cái kẹp, vốn đều là đồ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462389/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.