Mạnh Nhạc Nhạc nheo mắt nhìn người đàn ông chạy trốn, trong đầu đã đờ đẫn dại ra, bỗng không nhớ được người kia là ai, nhưng theo phản xạ, cô không thích hành vi tự dưng chạy mất này của đối phương.
Một roi vừa quất xong, quả nhiên anh chàng không dám động đậy gì nữa, Mạnh Nhạc Nhạc đầu óc choáng váng, nặng nề mở miệng.
"Tại sao lại chạy?"
Lục Vị không dám kêu cũng không dám nói chuyện, anh đã nghe người ta nói, ngàn vạn lần không thể trêu chọc những kẻ uống say, đặc biệt là mấy kẻ đã say lại còn khỏe như vâm này.
Ai, tôi cứ im như chim cút, chắc cô cũng không thể cứ bắt nạt chứ.
Người đàn ông không nói lời nào, Mạnh Nhạc Nhạc không hiểu sao bỗng nhớ lại rạng sáng ngày hôm qua, bốn phía im lìm lặng ngắt, cô một mình lẻ loi ngồi trong phòng, trong lòng lập tức lên cơn bực bội, vừa trở tay đã quất thêm một roi nữa.
"Có phải anh cảm thấy ghê tởm tôi không?"
"...Đau... Đừng đánh... nữa..." Lục Vị không nhịn được kêu ra tiếng tới, trong lòng thì thầm rủa, cô không ghê tởm, mà là đồ cô hồn ác quỷ.
Anh lên tiếng kêu, nhưng cô cứ như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục giơ roi như sắp đánh xuống đến nơi, Lục Vị chỉ có thể xin tha.
"Không có không có, cô không ghê tởm..."
"Thật không?" Mạnh Nhạc Nhạc nheo mắt, thân thể đã ngày càng nóng, cứ cảm thấy thật trống trải khó chịu, đến giọng nói cũng đã nghèn nghẹn.
"Đương nhiên là thật rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462388/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.