Lại nói về Mạnh Nhạc Nhạc ở bên này, vì không gọi được cho Trần Kiến Bạch nên cô đã thẳng tay gửi hai tin nhắn liên tiếp để trình bày sơ lược về tình huống của mình, cũng thuận tiện chúc Giáo sư Trần năm mới vui vẻ, mỗi năm đều có ngày này ^_^(#Sa: Vầng, mỗi năm đều chúc anh được vào tù ra tội =)))) )
Chờ Tiêu Diệp rửa xe xong, hai người không rời đi ngay mà còn ở lại đỉnh núi thêm một lúc.
Chỉ lát sau, một chiếc xe Jeep quân dụng chạy tới, bước xuống là một anh lính đầu đinh.
"Trung tá Tiêu, rượu và quà Tết của ngài."
Mạnh Nhạc Nhạc khẽ nhướng mày, phản ứng đầu tiên là anh đã thăng chức rồi? Cô nhớ rõ lúc trước anh vẫn còn là Thiếu tá mà?
Không để Mạnh Nhạc Nhạc kịp mở lời hỏi, anh lính đã quay qua làm động tác chào kiểu quân đội với cô, sau đó còn vô cùng nghiêm chỉnh hô một tiếng.
"Chào chị dâu."
Mạnh Nhạc Nhạc đỏ mặt ngượng ngùng chào lại, dứt khoát bước thẳng lên xe để cất đồ.
Tiêu Diệp đánh giá đồng chí này một chút rồi nhíu mày.
"Đội trưởng Phương của cậu đâu?"
Lúc ấy anh đã gọi cho Phương Tu, ý muốn gọi Phương Tu tới đây, rồi tiện thể cùng về Tiêu gia ăn tết.
"Báo cáo, đội trưởng Phương nói anh ấy còn có nhiệm vụ, năm nay có rất nhiều tân binh mới nhập ngũ nên sẽ không về ăn Tết."
Tiêu Diệp trầm ngâm, trong mắt như lóe lên điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói:
"Trong phòng tôi còn rất nhiều rượu và quà Tết, các cậu cứ cầm đi, làm tiệc năm mới phong phú chút. Vui chơi cũng có chừng mực, nhớ tha cho đội trưởng Phương của các cậu, biết không?"
"Vâng."
---------------------
Khoảng cách từ đỉnh núi đi xuống huyện An cũng không xa, tầm buổi trưa cùng ngày là đã vào huyện thành, con đường hai bên đều là nhà tầng của người dân, miễn cưỡng có thể gọi là biệt thự miền quê đi.
Thị trấn không lớn, đi qua hai ngã tư đã đến nhà của Mạnh Nhạc Nhạc, trên bảng hiệu viết —— Y quán Mạnh gia.
Là một nhà thuốc Đông y.
Đúng vậy, là nhà thuốc Đông y cổ truyền.
Đối lập hoàn toàn với thời đại và sự hưng thịnh của Tây y hiện nay, danh tiếng của Đông y đã bị mai một từ lâu vì tầm nhìn bảo thủ, thậm chí có rất nhiều người không còn tin tưởng vào Đông y nữa. Điều này cũng như một vòng tuần hoàn ác tính, làm những bảo vật mà bao vị tiền bối tổ truyền lại cũng ngày càng mất dần.
Nhưng Mạnh gia cũng là gia tộc có vài phần bản lĩnh, xưa kia, tổ tiên Mạnh gia chỉ là một đại phu quèn vùng núi, tuy từng đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhưng y thuật cũng chỉ làng nhàng.
Đến một lần nhờ cơ duyên xảo hợp mà nhặt được một quyển sách y, sách tên là "Y thuật cổ truyền". Tuy rằng không được đầy đủ, nhưng những phương thuốc trong đó lại là hàng thật giá thật, Mạnh gia nhờ dựa vào quyển sách này mới tạo nên tên tuổi.
Khi truyền tới đời cha Mạnh, phương thuốc lại càng thêm khiếm khuyết, cha Mạnh lại là một người cuồng y.
Ông dùng cả đời, khó khăn lắm mới hoàn thiện được một phần nhỏ trong đó, nhưng phần lớn phương thuốc trong này lại không còn phổ biến nữa.
Chuyện này cũng làm cho y thuật của ông Mạnh bị phốt mấy lần.
Thứ nhất là vấn đề - Hiệu quả không đảm bảo.
Mọi người thử nghĩ mà xem, thân là một bác sĩ mà không phải lần nào cũng chuẩn đoán chính xác được bệnh nhân bị bệnh gì, nghe có khác gì lang băm đâu.
Thứ hai chính là, ông Mạnh còn thích bắt người để thử thuốc. Ví dụ việc có người mong sinh con trai chẳng hạn, trong sách có ghi lại rất nhiều phương pháp khác nhau, cũng có một vài cách đã được khôi phục lại, nhưng ông Mạnh lại cứ thích đi thử những cách chưa được khôi phục đấy, chịu thì chịu không chịu thì cố chịu? ?
Có một lần ông dùng nước tiểu của bé trai làm thuốc dẫn chế thuốc, ra thành phẩm rồi, người ta dùng còn chưa thấy được kết quả ra sao thì biết trong thuốc có cả nước tiểu, thế là tức giận đập nát hết tiệm thuốc.
Phòng khám của Mạnh gia ở huyện An cũng rất tiêu điều giống như tình trạng của Đông y nói chung trong nước. Giữa thời đại kinh tế thị trường mà bản thân lại không biết thay đổi theo thời đại, còn không phải sẽ ngày càng bị mai một sao.
----------------------
Mối quan hệ giữa Mạnh Nhạc Nhạc và cha, có thể nói là... như chó với mèo.
Nói đơn giản hơn thì từ sau khi mẹ Nhạc Nhạc bỏ đi, quan hệ giữa hai người cũng vì thế mà đóng băng.
Cha Mạnh vì nghiên cứu phương thuốc, còn có thể không bước ra khỏi nhà trong nửa năm, một Mạnh Nhạc Nhạc đương ở tuổi mới lớn đã vừa phải tự chăm lo cho bản thân, còn phải đúng giờ đưa đồ ăn qua cho ông nữa.
Về lâu về dài, quan hệ giữa hai người sao có thể tốt lên được? Đủ mọi tranh chấp lẫn xung đột cũng đã xảy ra rất nhiều.
Đây cũng là lí do khi Mạnh Nhạc Nhạc vào Đại học đã chọn ngành hóa học vật liệu, mà không chọn y học.
Có đôi khi cuộc đời chính là kỳ lạ như thế, rõ ràng là máu mủ ruột thịt, khi còn ở bên cạnh nhau thì không ai nhường ai, không thèm quan tâm đối phương, đến khi cách xa rồi thì lại nhớ, những bất hòa nhỏ nhặt lúc trước đều trở nên đáng yêu hơn một chút.
Kỳ nghỉ năm nhất đại học khi Mạnh Nhạc Nhạc quay về, thiếu điều đã không nhận ra ông già đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Cũng chính khi đó, ông già đã tặng cô một bộ dụng cụ thí nghiệm hoàn chỉnh, vừa nhìn là biết phải bỏ ra rất nhiều tiền để tìm người chế tạo riêng, trong đó có một vài món đồ, thậm chí đến cả trường học còn chưa được trang bị.
Ông già còn nói, cho dù tương lai cô làm nghề gì, nếu đã chọn thì đều phải làm hết sức có thể.
Đây cũng là lần thứ hai bọn họ ngồi xuống nói chuyện với nhau. Mạnh Nhạc Nhạc nhìn mái tóc bạc trắng và dấu vết già nua khắc khổ trên khuôn mặt ông mà chua xót.
Đến lúc đó cô mới tỉnh ngộ nhận ra, đây chính là gia đình của mình, là người thân của mình, không nhìn thấy không có nghĩa là có thể bỏ qua, không phải chỉ cần rời xa là có thể dứt bỏ.
Khi đó cô cũng đã bắt đầu tiếp xúc với một vài thí nghiệm, cô rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác khi một người khi rơi vào trạng thái lao vào nghiên cứu điên cuồng là thế nào.
Vì thế mà Mạnh Nhạc Nhạc có thể thấu hiểu cho ông Mạnh hơn, cũng đồng thời hiểu rõ, rằng sẽ không thể nào thay đổi được cha mình.
Thế là cô bèn thẳng tay thuê thím Mã hàng xóm, cứ đến giờ ăn là sẽ mang cơm qua cho ông Mạnh, tiền lương được tính theo số bữa ăn, cách này cũng thành công kiểm soát được cả ông già.
Ông già không muốn ăn? Không sao,vị bảo mẫu sẽ kè kè đi theo ông dỗ ăn như dỗ trẻ.
Vì thế mà hai cha con thỉnh thoảng lại gọi điện hục hặc nhau, nghe nói đối phương gần đây không thuận lợi là vui vẻ nở mày nở mặt, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại cà khịa hết sức vui vẻ.
Mối quan hệ như vậy cũng được coi như kì hoa hiếm gặp trong đời.
-----------------------------
Ô tô chạy đến trước cửa nhà họ Mạnh, hai người vừa mới bước xuống xe đã đụng phải ông già đang bước từ trong nhà ra.
Ông già ngoáy ngoáy mũi, ngửi ngửi, rồi ném cho Mạnh Nhạc Nhạc và Tiêu Diệp một ánh mắt, không buồn nói hai lời đã bước thẳng tới cốp xe.
Mạnh Nhạc Nhạc che mặt, vừa định nói với Tiêu Diệp là cứ mặc xác ông ấy. . .
Thì thấy Tiêu Diệp đang cứng đờ cả người, khóe miệng còn cố kéo ra một nụ cười khả ái. Nhưng bởi vì gương mặt anh luôn duy trì vẻ vô cảm quanh năm, lúc này cười lên nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy rất khả ố. 🙃
Tiêu Diệp nhanh chóng bước đến mở cốp xe, lấy rượu ra đưa cho ông Mạnh, còn thận trọng cất lời.
"Bác trai, cháu là Tiêu Diệp, lúc trước đã mạo muội gọi điện cho bác, cháu xin được biếu bác chai rượu này, mong là bác sẽ thích ạ."
Ông già xoa xoa tay vô cùng vui vẻ chuẩn bị nhận thùng rượu lớn này, trong lòng còn bừng bừng nở hoa, mùi thơm này, so với rượu ông ủ thì còn thơm hơn.
Nhưng rượu còn chưa tới tay đã lại bị người cướp mất.
Mạnh Nhạc Nhạc liếc Tiêu Diệp một cái cháy mặt. Cô còn tưởng đây là quà anh mang về nhà. Một thùng to thế này, lại là một người không có khả năng tự chủ như ông bô của cô, chắc chắn sẽ uống hết cái một. Uống xong thì cũng đủ để ông bay sang thế giới bên kia luôn quá. 🙃🙃
Cô mở hộp quà, chỉ lấy một chai, ý bảo phần còn lại không cần để anh giữ lại.
Ông già thì giãy lên nóng nảy, nhưng vẫn mở miệng nói chuyện với Tiêu Diệp.
"Tiêu Diệp a, Tiêu Diệp à..."
Còn vừa điên cuồng ám chỉ với Mạnh Nhạc Nhạc
Mạnh Nhạc Nhạc cạn lời, lại lấy thêm một chai, nói:
"Nhiều nhất hai chai, cha còn giở chiêu này thì đến một chai cũng không còn đâu."
Nói xong cô cũng vội kéo ông vào nhà, ông bô tuy lầm bà lầm bầm, không tình nguyện bỏ qua cho lắm, nhưng cũng biết không thể thương lượng với cô được.
Mạnh Nhạc Nhạc đi được hai bước, nhận ra Tiêu Diệp vẫn còn đứng ở cạnh xe không nhúc nhích, bèn hơi ngạc nhiên.
"Anh không vào sao?"
"Không thể, anh còn phải về nhà họ Tiêu nữa".
Quan trọng hơn là, cấp bậc lễ nghĩa của anh chưa đủ...
Nếu anh chỉ đến tặng quà thông thường rồi quay về thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu là ra mắt, vậy lúc này Tiêu Diệp sẽ có vẻ quá vội vàng thất lễ.
Chính vì càng trân trọng thì lại càng không thể qua loa.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn những người hàng xóm đang hóng hớt xung quanh, trong lòng cũng hiểu rõ mình không thể giữ anh lại.
Bước thêm hai bước, cô vẫn thấy không yên lòng, bèn xoay người ra hiệu với ông già đang dùng ánh mắt trêu chọc dặn dò ông vài câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]