Sau ngày hôm đó, công cuộc thí nghiệm của Mạnh Nhạc Nhạc chợt lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như công cuộc nghiên cứu khoa học của Goldschmidt.
Mẫu vật cùng kết quả làm ra luôn không đạt được yêu cầu, lại vừa lúc sắp đến kỳ Song đán(1),các chuyên viên nước ngoài có dự án hợp tác yêu cầu được nghỉ phép, Cửu viện cũng quyết định tiến hành kiểm tra trùng tu thiết bị luôn thể, thành ra mọi người đều được nghỉ một ngày.(*双旦 - Song Đán: Thật ra từ Song Đán này cũng là 1 từ mới nổi lên chỉ khoảng 2-3 năm trở lại đây ở TQ, để chỉ kỳ nghỉ cuối năm tính theo Dương lịch từ lễ Giáng Sinh (圣诞节 - Thánh Đản Tiết) đến Năm mới (元元旦 - Nguyên Đán) . Bởi vì phiên âm của chữ 诞 và 旦 đều là dàn => nên có các nhãn hàng sáng tạo ra từ "Song đán" này để đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ sale sủng các kiểu)
Mạnh Nhạc Nhạc quyết định ra cửa nhìn xem Thượng Hải thế nào. Cô đã tới hơn 1 tháng mà còn chưa ra khỏi cửa lớn Viện nghiên cứu khoa học, cuộc sống không khỏi quá đơn điệu.
Hơn nữa, không biết chừng sau khi ra ngoài thay đổi tâm trạng, lại có thể nảy ra được ý tưởng thực nghiệm nào hay ho thì sao.
Muốn đi ra ngoài cô cũng cần phải chuẩn bị một chút, dù sao cô không chỉ phải cẩn thận với một Vương Duyệt phát rồ, còn cả một Lục Vị bụng dạ hẹp hòi, thậm chí là cả Mộc Thư Nhan mang lòng đố kỵ ganh ghét.
Ai, không có kẻ thù lượn lờ thì sao có thể nói bản thân đứng trên đỉnh cao tỏa sáng được.
Mạnh Nhạc Nhạc thầm nghĩ, thiên tài ấy mà, bị lũ chanh tinh ghen ghét thù hằn cũng là điều đương nhiên.
Mạnh Nhạc Nhạc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không mang theo máy định vị cùng thiết bị báo nguy Phương Tu đưa. Không phải cô muốn tự tìm đường chết, mà chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
Đầu tiên, cô đã luyện tập Ngọc Linh Quyết được hơn 2 tháng. Từ sau khi đến Thượng Hải sau, cô còn mua một quyển Quyền pháp từ hệ thống, để bù cho giá trị vũ lực không đủ, thậm chí cô còn cố ý kéo dài thời gian làm Nhiệm vụ Học thức. Tỉ lệ 1000 : 1 của dòng thời gian trong nhiệm vụ so với hiện thực quả thực quá có lợi, cô vừa học tập cũng đồng thời rèn luyện ở trong nhiệm vụ, giá trị vũ lực vì thế cũng tăng lên nhiều.
Thậm chí Nhạc Nhạc dám nói, giờ đến 10 tên đàn ông cũng chưa chắc đã có thể đánh thắng cô.
Tiếp theo, cô có 5 điểm thuộc tính thu được từ Phương Tu lần trước, còn có hơn 50 điểm sau 5 Nhiệm vụ Học thức, tổng cộng là 55 điểm. Ngoài việc chọn một số thuộc tính thêm 1-2 điểm mỗi tuần, mua sắm bộ quyền pháp mất 5 điểm, hiện tại các chỉ số thuộc tính của cô như sau:
Họ tên: Mạnh Nhạc NhạcTuổi: 25Đánh giá cấp bậc thuộc tính: (Các thuộc tính đạt 40 điểm là cấp bậc 'Trung Bình'; 80 điểm là cấp bậc 'Nữ Thần')
NGOẠI HÌNH ——Da thịt: 33 + 7Sáng trong: 33 + 7Trắng hồng: 33 + 7Tỉ lệ ngũ quan: 50
BỘ PHẬN RIÊNG TƯ ——Chặt chẽ: 50Nước nôi: 50Mềm mại: 20Năng lực hút kẹp: 40
Điểm thuộc tính còn thừa: 15Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: BĐánh giá cấp bậc học thức: BTổng hợp đánh giá cấp bậc: B
Tác dụng của Âm nguyên đan đã bị trừ đi, giá trị nhan sắc đã ổn định ở cấp B, các chỉ số đều đã trên 40, đạt tới trình độ của một mỹ nữ trung đẳng, phán định cấp bậc học thức còn từ B- lên tới B.
Kiểm tra lại số điểm thuộc tính còn dư, Mạnh Nhạc Nhạc còn phát hiện được một vật phẩm có tác dụng rất đặc biệt trong Thương thành.
Vật phẩm: Bùa ẩn thânCông hiệu: Sau khi dán lên sẽ ẩn thân 3 giờĐiểm thuộc tính: 5
Đây quả thực là vật phẩm để tránh né nguy hiểm tốt nhất, hơn nữa còn cả viên Sửa dung trước kia từng dùng cũng là thứ tốt để tránh bị theo đuôi, kiểu gì cô cũng có thể tránh thoát được nguy hiểm nếu có.
Tổng kết lại, cô không muốn dựa dẫm vào Phương Tu cùng Tiêu Diệp nữa.
Một là bởi vì chính mình đã có đủ năng lực, bất kể là giá trị vũ lực bản thân hay tính cả các pháp bảo, tự bảo vệ bản thân hay thậm chí phản công lại với Nhạc Nhạc đều không còn là vấn đề quá lớn.
Hai là cô muốn tự tay đánh trả được một lần, tạm thời còn chưa động được đến những kẻ chủ mưu, nhưng đám tiểu lâu la kia mà đến thì cũng phải chứng minh cho bọn họ thấy, cô không dễ bị xử lý thế đâu.
Thứ ba, là cô không muốn liên lụy quá nhiều đến 2 người kia.
Bạn tình thì chỉ nên là bạn tình, cùng lắm thì coi là bạn bè, chứ bị người khác giang tay che chở rồi còn phải trả nợ ân tình cho người ta, thật sự quá phiền toái.
Thứ tư - và cũng là điều quan trọng nhất. Tiếp nhận sự bảo hộ của họ cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận bị giám sát, so với những nguy hiểm không đau không ngứa kia, chính cô mới là kẻ toàn thân đầy bí mật, nếu làm bại lộ Hệ thống mới là nguy hiểm lớn nhất.
Tổng kết lại, lý do nguyên cớ đều đầy đủ chặt chẽ.
Mạnh Nhạc Nhạc nghênh ngang ra cửa, sợ người khác không biết, cô còn đứng ngoài cửa Viện nghiên cứu chụp ảnh post lên vòng bạn bè, thông báo khắp nơi rằng mình đã kết thúc cuộc sống hơn 1 tháng nghiên cứu khoa học, giờ sẽ đi ra ngoài đổi gió một phen.
-------------------------------
Mạnh Nhạc Nhạc lang thang khắp nơi, bất tri bất giác đã đến khu Đông thành, khu vực này hỗn loạn phức tạp, tam giáo cửu lưu đều tụ tập ở đây, hơn nửa số camera cũng bị phá hoại. Đúng là một địa phương thuận tiện để giết người cướp của.
Mạnh Nhạc Nhạc đã sớm cảm giác được có một số kẻ bám theo, cũng không rõ chúng có lai lịch gì, nhưng chắc là chỉ một vài tên.
Đi dạo đến tối, cảm giác thời gian cũng đã khá muộn. Mạnh Nhạc Nhạc ghé vào một cửa hàng huyết vịt nổi tiếng, ăn một combo gia đình, cũng thuận tiện thong thả chờ tiêu cơm.
Chờ sau khi sắc trời đã hoàn toàn tối om, mới cử động chân tay đi ra cửa.
Cô lựa chọn cửa hàng này vì nhìn trúng ngay bên cạnh quán có một con hẻm khá sâu, chung quanh lại không có camera, cô tin đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên, vừa ra ngoài Mạnh Nhạc Nhạc đã bị chặn lại, xuất phát từ tâm lý kỳ quái (biến thái) nào đó, Mạnh Nhạc Nhạc còn giả vờ kinh hoảng, run run rẩy rẩy hỏi lại.
"Các người là ai? Muốn làm gì?"
Người tới có tổng cộng có 8 tên, có 6 tên cô còn từng gặp ở Vương gia, xem ra lại là người Vương Duyệt phái tới rồi. Đúng là cô ả chưa từ bỏ ý định.
Một tên Tóc vàng trong số đó mở miệng.
"Con phò này, bọn ông là ai ấy à? Đều mẹ nó là chồng mày đấy. Để ông đây phải rình suốt mấy tháng, hôm nay cuối cùng cũng chờ được rồi. ĐM, không chơi chết mày thì quá xin lỗi cho con cu đã sưng lên của ông đây."
Một tên mắt xếch như hình tam giác đánh tên tóc vàng một cái, ánh mắt tên này âm hiểm khác hẳn, lần trước cũng chính gã là người đầu tiên phát hiện ra Mạnh Nhạc Nhạc, xem ra là tên dẫn đầu đám người này.
"Nói ít thôi, đừng để thất bại nữa, mau đánh ngất nó rồi mang đi."
Còn không đợi hai bên động thủ, Mạnh Nhạc Nhạc đã nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lẽo quen thuộc vang lên.
"Các người muốn làm gì?"
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Trần Kiến Bạch từ đầu ngõ bước ra.
-------------------------
Trần Kiến Bạch cũng tràn đầy nghi hoặc, hôm nay Cửu viện được nghỉ, anh bèn về Trần gia trước.
Trần gia ở trong một khu biệt thự cao cấp ngay cạnh khu Đông thành, cách khu nghèo khó hỗn tạp này một cái hồ, mà đã thể hiện được trọn vẹn sự chênh lệch giàu nghèo đến đáng sợ.
Trần phu nhân sinh hạ Trần Kiến Bạch không bao lâu sau thì qua đời, cha Trần 10 năm sau mới tái hôn, khi đó Trần Kiến Bạch đã lớn, hơn nữa anh trước nay đều không quá can thiệp vào chuyện trong nhà.
Người mẹ kế của anh rất tử tế, bởi vậy quan hệ của anh cùng bà rất tốt, cũng không có cẩu huyết hào môn gì xảy ra.
Người mẹ kế này lại không muốn có con, còn thành lập một cô nhi viện ở gần đây. Thỉnh thoảng Trần Kiến Bạch cũng sẽ ghé thăm, nói chuyện với một lũ trẻ so với đám người 'thượng đẳng' tâm tư sâu xa âm hiểm còn vui vẻ hơn nhiều.
Hôm nay Trần Kiến Bạch vừa dạy các bạn nhỏ ở cô nhi viện về bảng tuần hoàn các nguyên tố hoá học. Lên lớp nhìn thấy một lũ nhóc hớn hở hào hứng học tập, trong lòng anh cũng không khỏi vui vẻ theo.
Ngọn lửa nhiệt thành với khoa học cũng chính là được truyền đi như thế. Anh cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng có thể bồi dưỡng ra được học trò ưu tú, chắc chắn sẽ không thua với Tề Ngọc.
Lên lớp xong anh từ cửa sau rời đi, vừa đến đầu ngõ đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Mạnh Nhạc Nhạc?
Tiếp theo lại nghe thấy một số giọng nói khác, phát hiện tình huống có vẻ bất thường, anh bèn lập tức báo cảnh sát, rồi vì sợ Mạnh Nhạc Nhạc thật sự bị mang đi trước khi cảnh sát kịp đến mà lên tiếng.
Tiếp theo, Trần Kiến Bạch tỏ vẻ mình đã báo nguy với các vị lưu manh đây, lại phổ cập khoa học về hành vi bắt cóc nhà khoa học nghiêm trọng cỡ nào. Bằng vào vài câu miêu tả của anh thì mấy vị lưu manh này đã cách việc tử hình chẳng bao xa.
Đây cũng không phải chỉ là đe dọa, trong tay Trần Kiến Bạch có hạng mục được Quốc gia cấp cho, gia tộc còn là tinh anh thế gia về nghiên cứu khoa học.
Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, mấy vị này mà không bị làm sao mới lạ.
Tên tóc vàng không khỏi do dự, tử hình đấy! Đờ mờ nó chứ, bắt cóc một con ả xấu chó không có bối cảnh mà khó vậy sao? Gã ấp úng mở miệng.
"Hay... Nếu không.... Hôm khác..." Còn chưa nói xong thấy tên mắt xếch liếc mắt ra hiệu.
"Ồ? Tử hình cơ à? Ông đây ngược lại muốn xem thằng nào sẽ chết trước đấy. Bắt chúng nó lại!"
Vừa nói xong, mấy tên đã lập tức lao đến Mạnh Nhạc Nhạc cùng Trần Kiến Bạch, Mạnh Nhạc Nhạc vượt qua Trần Kiến Bạch đang đứng chắn đằng trước định bảo vệ cô, vừa xông lên đã đánh đấm tơi bời.
Tu luyện lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bước vào thực chiến, tình huống hiện tại, đối phương 8 người, bên ta 2 người, à thôi xem như 1,75 đi.
Cô nghĩ loại gà bệnh cả năm không vận động như Trần Kiến Bạch chỉ có thể miễn cưỡng tính là "nửa người".
Bọn tóc vàng cũng không ngờ Mạnh Nhạc Nhạc lợi hại đến thế, nhất thời bị đánh quá đột ngột không kịp đề phòng, còn có xu hướng sắp tan tác cả lũ đến nơi.
Nhưng còn chưa chờ Mạnh Nhạc Nhạc thể hiện xong đã lại nghe thấy giọng nói âm độc của tên mắt xếch.
"Dừng tay, bằng không thằng ẻo lả này nhất định phải chết."
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy, tên mắt xếch đang cầm dao, thẳng tắp kề trên cổ Trần Kiến Bạch.
? ? ?
Thôi được, đây không tính là nửa người, đây là búp bê dễ vỡ đội nhà thì có!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]