Chương trước
Chương sau
edit: tiểu khê

Trong mũi toàn mùi nước khử trùng, lúc này Hạ Duẫn đang nằm trong bệnh viện, Giang Chấp đang ngồi trên ghế gục người ngủ, hai tay nắm chặt lấy tay trái Hạ Duẫn, cho dù đang ngủ cũng không buông ra.

Trong lòng Hạ Duẫn ấm áp, đột nhiên có cảm giác như đang nằm mơ, cậu há miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng mình rất khàn không thể phát ra tiếng nào.

Giang Chấp bị động tác của cậu làm tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Duẫn tỉnh lại đang mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kích động cùng kinh hỉ, từ trước Giang Chấp luôn quản lý mình rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng giờ phút này tóc thì rối bù xù lên, vành mắt đen xì, sắc mặt tái nhợt muốn dọa người.

Hạ Duẫn xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ Giang Chấp tiều tụy như vậy, trong lúc nhất thời cực kì đau lòng.

Đau lòng giơ tay sờ đầu Giang Chấp, Giang Chấp ngẩng đầu hỏi cậu, "Khó chịu chỗ nào sao?"

Hạ Duẫn chỉ chỉ đầu mình, nhăn chặt mày.

Cậu chắc chắn bị người đánh ngất xỉu, ký ức cuối cùng là có người cầm dao đi lại gần cậu, cậu chắc không bị đâm đâu nhỉ! Nhưng trên người cậu không thấy đau chút nào.

Giang Chấp rung chuông gọi bác sĩ, liền nhanh chóng có một đám bác sĩ vây quanh Hạ Duẫn, giằng co kiểm tra một lúc lâu, cuối cũng nói không có việc gì lớn, có thể ở lại viện thêm mấy ngày để quan sát.

Chờ người vừa đi, Giang Chấp đỡ Hạ Duẫn ngồi xong, tỉ mỉ đút mấy ngụm nước nóng, Hạ Duẫn cảm giác cổ họng tốt hơn, "Tấm ảnh kia của chúng ta không bị phát ra ngoài chứ!"

Giang Chấp nắm chặt lấy tay cậu, "Em yên tâm, bức ảnh không bị phát ra ngoài."



Hạ Duẫn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Hai người quay đầu, chỉ thấy đầu khỉ mang theo một đám bạn học tràn vào, mọi người đều cầm theo trái cây và xương hầm, dáng vẻ tiêu chuẩn khi đi thăm bệnh.

Mọi người thấy Hạ Duẫn tỉnh rồi đều rất kinh hỉ, đặc biệt là đầu khỉ, nhanh chóng thả đồ vật xuống nhào tới, thiếu chút nữa khóc luôn rồi, "Hạ Duẫn ơi! Rốt cục cậu cũng tỉnh rồi! Không có chuyện gì là tốt!"

Hạ Duẫn ngơ ngác, "Mấy cậu là sao..." Cậu mới hôn mê một lúc, không cần làm lớn vậy chứ!

Vẻ mặt Đầu khỉ đưa đám, "Cậu hôn mê tới hai ngày khiến mọi người gấp muốn chết, mọi người vừa tan học liền chạy đến đây thăm cậu luôn đấy."

"Tôi hôn mê hai ngày!" Hạ Duẫn sợ ngây người, chẳng trách Giang Chấp lại nhìn tiều tụy như vậy, lẽ nào hắn luôn luôn ở cạnh cậu?

Quay đầu muốn hỏi Giang Chấp xảy ra chuyện gì, kết quả điện thoại Giang Chấp lại đột nhiên vang lên, nhìn thấy người gọi điện, Giang Chấp mím môi nói câu xin lỗi liền vội vội vàng vàng ra ngoài nhận điện thoại.

Chờ Giang Chấp vừa đi, những người khác trong phòng bệnh liền thoải mái hơn, vừa nãy bị vướng bởi Giang Chấp nên đầu khỉ không dám nói gì, thấy thế nhanh chóng tiến đến bên cạnh Hạ Duẫn, "Nói ra sao cậu lại đắc tội với bạn từ bé? Nhỏ ấy thế mà muốn tìm người giết cậu!"

Hạ Duẫn khiếp sợ bối rối, "Tôi nghe lầm sao? Cậu nói bạn thân muốn giết tôi ư!"

Đầu khỉ: "Chính là Triệu Hi đó! Nhỏ đó không phải tìm người đánh cậu sao? Đánh ngất xỉu người khác rồi còn muốn lấy dao đâm cậu, may mà Giang Chấp tới đúng lúc, bằng không cậu không thể nào chỉ hôn mê đơn giản như thế."

"Trời ạ..." Hạ Duẫn làm sao cũng không nghĩ ra Triệu Hi sao lại làm như thế, cậu tự nhận là đối với nhỏ còn rất chăm sóc, thế sao lại muốn giết cậu cơ chứ?

Hạ Duẫn vô cùng kinh ngạc, đầu lại bắt đầu đau, lúc này trong đầu của cậu nhớ đến chuyện Triệu Hi biết địa chỉ nhà cậu, chẳng lẽ cái người chụp trộm, uy hiếp bọn họ chính là Triệu Hi!

Không trách Triệu Hi có thể biến thành như vậy, nhỏ thích Giang Chấp, đoán chừng vì thấy bọn họ quen nhau nên mới như vậy.

Không nói được trong lòng ra sao, trước đây nhà Triệu Hi rất săn sóc với mẹ cậu, Hạ Duẫn tự nhận là mình đối xử với nhỏ cũng không tệ, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành thế này...

Nghĩ đến cảnh Triệu Hi cầm dao lại gần cậu, Hạ Duẫn liền không nhịn được tê cả da đầu, nổi cả da gà lên, may là có Giang Chấp đến kịp, bằng không chắc cậu đã không xong rồi.

Lúc này đầu khỉ nói tiếp, "Cậu còn không biết, sau khi xe cứu thương tới đưa cậu đi thì lập tức có mấy xe cảnh sát cũng tới đưa Triệu Hi và đồng bọn của nhỏ đi ngay, phía sau lại còn có nguyên một hàng siêu xe, toàn bộ lãnh đạo của trường đều đi ra nghênh đón hết, tình cảnh đó thật sự dọa người mà, học sinh toàn trường hận không thể lao ra hóng drama đó."

"Ngay sau đó Triệu Hi liền bị tố cáo tội cố ý giết người, bây giờ còn đang ngồi xổm trong cục cảnh sát đây!"

"Cậu hôn mê mấy ngày nay, bác sĩ nói do có tụ máu trong đầu, có thể tỉnh lại nhưng cũng có thể không tỉnh lại được, Giang Chấp sắp điên luôn rồi, mấy nay cũng không chịu đi học."

Mấy nữ sinh bên cạnh nghe thấy được nhanh chóng lại đây phụ họa, "Hạ Giáo Hoa, lần này cậu nên phải cảm ơn Giang Chấp thật tốt đấy! Hắn giúp cậu không ít chuyện!"

"Đúng vậy, lần đầu thấy Giang giáo thảo thất thố như vậy, doạ cho một đám người chúng tớ đều không dám lên tiếng."

"Thật phục con tiện nhân Triệu Hi kia, chuyện giết người như vậy mà cũng làm ra được, tớ thấy do cô ta yêu Giang Chấp mà không được nên mới vậy, thật biến thái!"

"Tớ còn nghe được chuyện khác, nghe đâu Triệu Hi trong cục cảnh sát cứ khăng khăng mình chỉ muốn rạch mặt cậu mà thôi, không muốn giết người, nhưng mà cảnh sát không tin."

"Đương nhiên không thể tin chuyện hoang đường của cô ta được, ra tay đánh người nặng như thế, Hạ Giáo Hoa thiếu chút nữa không tỉnh lại được đấy."

"Thật xui khi cậu là bạn thân cô ta, chuyện như thế mà cũng làm ra được, tớ khinh!"

Hạ Duẫn nghĩ mà sợ, cảm thấy may mắn trước khi đi có nhắc Giang Chấp, trong lúc nhất thời tâm tình rất phức tạp, có loại cảm giác sóng sót sau tai nạn.

Giang Chấp đã gọi xong điện thoại và quay lại, mọi người cũng là thừa dịp tan học sang đây thăm Hạ Duẫn liền, thấy cậu không sao nữa liền an ủi vài cậu rồi nhanh chóng ra về.

Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn hai người bọn họ, tia sáng xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt đất, hai người đứng đối diện nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều đọng bên trong.

Nghĩ đến việc suýt chút nữa là không thể được nhìn thấy hắn, hai mắt Hạ Duẫn từ từ đỏ lên, nhào ngay vào lòng Giang Chấp, không có tiền đồ khóc lên.

Giang CHấp ôm chặt lấy vai cậu, giọng cực kì khàn, " Sẽ không có ai có thể thương tổn em nữa."

Toàn bộ nước mắt của Hạ Duẫn cọ lên hết trên áo của Giang Chấp, mặt kề sát ngực hắn, cảm nhận được tiếng tim đập nhanh của hắn, mới có thể coi như an tâm hơn.

"Cảm ơn, may mà có anh ở đó." Cậu rất chân thành nói.

Giang Chấp ôn nhu hôn lên cái xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cậu, "Em không có chuyện gì là tốt rồi."

Hai ngày này Hạ Duẫn không ăn cơm, trên tay không có khí lực gì, Giang Chấp liền bưng cơm lên mình ăn một miếng đút cậu một miếng, Hạ Duẫn thấy rất ấm áp, chờ khi cậu ăn cũng hòm hòm rồi, Giang Chấp giống như tùy ý nói: "Cha mẹ anh biết đến chuyện của chúng ta."

Hạ Duẫn cứng người lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Giang Chấp, "Kia, vậy làm sao bây giờ?"

Cậu bắt đầu luống cuống, trong nhà Giang Chấp tuyệt đối sẽ không để bọn họ quen nhau nữa!

Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Duẫn căng thẳng sợ sệt, Giang Chấp ngược lại thoải mái nở nụ cười, "Yên tâm, bọn họ không phản đối chúng ta."

"Không phản đối ư!" Hạ Duẫn kích động nắm lấy tay Giang Chấp, cảm thấy rất không chân thực, "Sao lại không phản đối vậy anh?"

Cho nên vừa nãy Giang Chấp đột nhiên ra ngoài nhận điện thoại, chính là đang đàm luận trong nhà việc này ư? Vậy là bàn xong rồi ư

"Vậy thì đành hỏi em rồi." Giang Chấp nhíu mày, "Bọn họ nói, chỉ cần em có thể thi lên đại học ở B thị với anh, thì bọn họ sẽ không phản đối chúng ta quen nhau nữa. "

Chỉ đơn giản như vậy? Trở ngại lớn nhất mà cậu vẫn luôn lo lắng, kết quả chỉ cần có thể lên cùng đại học có thể giải quyết ư!

"Có phải anh đã nói gì đó cho nên bọn họ mới đồng ý như thế đúng không?"

Nếu không sao lại ra ngoài nói chuyện lâu như vậy chứ?

Giang Chấp cũng không thừa nhận cũng không phản bác, mà là nửa đùa nửa thật nói, "Cho nên em phải học cho giỏi đấy nhé!" . Ngôn Tình Nữ Phụ

Hạ Duẫn nhanh chóng ngóng chờ kéo hắn, "Mau mau lấy sách lại đây em muốn học rồi!"

Trong hành lang, Thượng Vũ Tình che chặt miệng mình lại, mới liều mạng nhịn xuống không kích động la lên.

Trời ạ nhỏ nghe được cái gì!

Lúc nãy lúc mọi người vào thăm Hạ Duẫn, nhỏ cầm hoa đi ở cuối định bước vào phòng thì thấy Giang Chấp đi ra ngoài nghe điện thoại, nhỏ suy nghĩ một chút quyết định không vào, mà trốn ở khúc cua nghe lén Giang Chấp nói chuyện điện thoại.

Nhỏ biết hành vi của mình rất sai, nhưng nhỏ không nhịn được, bởi vì mấy siêu xe ngày đó, tất cả mọi người đều đồn rằng người nhà Giang Chấp không phải là người bình thường.

Nhưng Thượng Vũ Tình biết Giang Chấp đang yêu đương với Hạ Duẫn, nếu làm lớn chuyện phỏng chừng gia đình hắn cũng biết được, nhỏ chỉ lo nhà Giang CHấp phản đối quá nên không nhịn được lại đây nghe lén, muốn biết có phỉa là Giang Chấp đang nói chuyện với người trong nhà hay không.

Sự thực chứng minh nhỏ đã đoán đúng, Giang Chấp quả thật là đang nói chuyện với người nhà, hơn nữa sắc mặt hắn rất khó coi, tuy rằng bình thường Giang Chấp rất lạnh lùng nhưng, giờ khắc này hai mắt Giang Chấp tóe ra lửa giận như muốn giết người vậy.

Thượng Vũ Tình che chặt miệng mình lại không dám lên tiếng nào, cũng không biết bên kia nói cái gì, Giang Chấp đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo kiên định chắc chắn.

"Không có thương lượng gì cả, tôi sẽ không chia tay."

"Nếu như các người vẫn kiên trì, tôi sẽ tự mình thoát ly Giang gia."

Lúc này đây Triệu Hi đang ngồi trong nhà giam, mặt đầy nước mắt liều mạng giải thích với cảnh sát, "Tôi là bạn thân Hạ Duẫn, tôi chỉ muốn đùa với cậu ta một chút mà thôi! Thật sự không hề muốn giết người! Cậu ta bị đánh chỉ là do không cẩn thận bị đánh trúng mà thôi!"

Lý do quá xạo, cảnh sát đối diện lạnh lùng nhìn cô ta, không lên tiếng nào.

Cả người Triệu Hi sắp hỏng mất, ngay lúc này luật sư cô ta đến, cô ta như bắt được cộng cỏ cứu mạng, nhanh chóng muốn đàm luận riêng với luật sư.

Chờ cảnh sát vừa đi, cô ta tóm chặt lấy tay luật sư liều mạng giải thích, "Tôi nói thật với cô, tôi thật sự không muốn giết cậu ta, tôi chỉ muốn lấy dạo rạch mặt cậu ta mà thôi, tôi không muốn giết người!"

Luật sư là nữ nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, thái độ giải quyết việc chung nói," Xin nói cụ thể quá trình."

Triệu Hi nhanh chóng kể hết mọi chuyện, cuối cùng vẫn chưa hết giận mà oán giận thêm, "Hạ Duẫn là tên nam tiểu tam, nhanh chóng phá hoại giữa tôi và Giang Chấp, tôi chỉ muốn hủy mặt tiểu tam mà thôi, dựa vào cái gì mà nói tôi giết người!"

Cô ta bùm bùm nói một tràng, luật sư cũng không nói gì crm cuối cùng ngay cả Triệu Hi cảm thấy không được bình thường, "Này, sao cô không định ghi chép lại rồi sau đó giúp tôi giảm nhẹ hình phạt sao?"

Nữ luật sư hạ mắt, nhắc nhở một câu, "Nói thật, vụ án này, xác xuất cuối cùng xử cô với tội giết người là rất cao."

"Chứng cớ đâu!" Triệu Hi đều suýt giận điên lên.

"Kỳ thực tôi không coi trọng vụ án này của cô." Cô lấy mắt kính xuống, uể oải xoa mí mắt, "Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, người bị hại bên kia phỏng chừng không thể tha thứ cho cô, tuy rằng tôi cũng có thể giúp cô giảm nhẹ hình phạt, nhưng cô xác định thật sự không muốn ngồi tù sao?"

Triệu Hi sững sờ, đột nhiên có loại dự cảm xấu, "Cô có ý gì?"

Nữ luật sư nở nụ cười, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Người mà cô đắc tôi, ngồi tù là nhẹ, nếu ra ngoài kết cục còn thảm hơn nhiều."

Một tiếng vang ầm ầm, Triệu Hi triệt để choángváng, đặt mông ngồi trên ghế, nghĩ đến đám người áo đen cô ta từng thấy trong cụccảnh sát, một luồng lạnh lẽo chậm rãi từ sống lưng len lỏi khắp người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.