May bọn họ ngồi góc cuối lớp, không ai nhìn thấy động tác đột ngột của hắn, Hạ Duẫn không nhịn được nhìn lén Giang Chấp, chỉ thấy Giang Chấp lạnh nhạt viết bài, phảng phất như lúc nãy không phải hắn làm vậy.
Giang Chấp rốt cục quay đầu, ngữ khí khá có chút tiếc nuối, "Anh còn tưởng rằng em sẽ nằm thêm chút nữa chứ."
Hạ Duẫn nghiến răng nghiến lợi, nếu nằm thêm một chút nữa thì tay Giang Chấp tay liền trực tiếp luồn trong quần áo cậu rồi!
Nhưng mà cậu không mặt dày được như Giang Chấp, cậu nghẹn lời không nói ra được gì, buồn bực một lúc đành chịu thua trận.
Cậu nhỏ giọng lầm bầm, "Em nằm sấp thì có làm sao chứ?"
Giang Chấp xoa nhẹ loạn tóc cậu lên, ánh mắt lóe lên một nụ cười.
*
Hạ Duẫn sắp trở thành đối tượng mọi người trong lớp ước ao.
Nguyên nhân không phải do cậu, Giang Chấp thân là học thần thì mọi người đều hiểu rõ năng lực của hắn, nhưng có thể để cho hắn cầm tay chỉ dạy như vậy thì bất kể nam nữ đều hâm mộ đỏ mắt, cũng nhận định Hạ Duẫn cố gắng như vậy đều do Giang Chấp dạy ra cả.
Trong lúc nhất thời người muốn bái sư siêu cấp nhiều, nhưng Giang Chấp ngoại trừ Hạ Duẫn ai cũng không dạy, hai người quang minh chính đại trở thành đặc thù.
Mọi người vừa ước ao vừa ghen tị rất lâu, bởi vì bài kiểm tra môn toán sau khai giảng của Hạ Duẫn được tận 76 điểm vậy, tuy rằng không cao lắm, nhưng so với trước kia chỉ được mười mấy điểm thì quả thực khác nhau một trời một vực, thành tích bây giờ của cậu chứng minh cậu có thể học được rồi, không còn là người không hiểu chút gì nữa.
Hơn nữa lúc này mới ngày đầu lớp 12, theo cái dáng vẻ liều mạng học này, tất cả mọi người có thể thấy Hạ Duẫn thật sự có khả năng thi được đại học không tệ đâu.
Quả nhiên lớp 12 là địa ngục, ngay cả học tra cũng liều mạng rồi... Mọi người bị kích thích không nhỏ, càng liều mạng hơn trước.
Triệu Hi từ nữ sinh cùng lớp nghe được Hạ Duẫn thi toán được cao như thế, tức đến nỗi xém bẻ gẫy cây thước trong tay.
"Dựa vào cái gì..." Nhỏ tức nghiến răng nghiến lợi, Giang Chấp bị cậu ta đoạt đi rồi, hiện tại ngay cả học tập cũng tranh với nhỏ sao?
Rõ ràng hai người quen nhau từ nhỏ, từ nhỏ nhỏ đã mạnh hơn cậu ta mọi thứ, rõ ràng được hoan nghênh hẳn là nhỏ, nhưng mọi người lại đi thích loại người ngu ngốc như thế! Dựa vào cái gì cậu ta có một gương mặt được người yêu thích? Ngay cả Giang Chấp cũng vì nó mà thích cậu ta!
Nghĩ đến hình ảnh kỳ nghỉ vừa rồi nhỏ theo dõi, Triệu Hi đố kị đều sắp điên rồi, trán nổi gân xanh lên.
Nếu có một ngày cậu ta không còn gương mặt kia, cậu ta thì kiêu cái gì chứ.
Triệu Hi cũng quên chính mình cũng vì gương mặt mới thích Giang Chấp, nhỏ nheo mắt lại tỉ mỉ suy tư nên làm gì, nghĩ đến lá vương bài cuối cùng trong tay, ánh mắt trở nên càng ngày càng lạnh lẽo.
Vào giờ nghỉ trưa buổi học thứ hai, cả người Hạ Duẫn mệt lả đi.
Sở dĩ cả kì nghỉ học cường độ cao như thế không thấy mệt mỏi, là bởi vì ở nhà 8 giờ mới học, mười giờ ngủ, mỗi ngày đều được ngủ đủ, hơn nữa cậu còn hay đi cùng Giang Chấp đi tập gym nữa.
Nhưng bây giờ phải lên lớp quá sớm, cậu cảm giác rất rõ lực bất tòng tâm.
Uể oải định về nhà ngủ giấc nhỏ, ai ngờ cậu vừa dọn sách trên bàn đi lại lấy dưới sách là một phong thư màu đen.
Hạ Duẫn rất kỳ quái, người viết thư tình cho cậu cũng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng phong thư màu đen đấy.
Cậu hiếm khí không ném đi ngay, mà hiếu khí mở ra, bên trong là một tấm hình và lá thư.
Xung quang có vài người, cậu lấy ảnh ra nhìn, dại não lập tức vang ầm ầm lên, huyết dịch cả người tăng lên, trong nháy mắt cảm giác rợn cả tóc gáy.
Cậu đột nhiên thả ảnh xuống, không nhịn được ngồi xuống thở mạnh.
Tấm này là ảnh cậu hôn Giang Chấp tại công viên...
Lúc đó là buổi tối, bức ảnh phi thường mờ, nhưng người quen có thể dễ dàng nhận ra bọn họ.
Tấm hình này một khi bị người khác nhìn thấy, bất kể giải thích như thế nào đều không có tác dụng, tất cả mọi người sẽ biết bọn họ là tình nhân, sau đó vô luận bọn họ làm cái gì đều sẽ có người chỉ trỏ, e sợ có thể dẫn tới Giang gia lại đây.
Mồ hôi lạnh Hạ Duẫn chảy xuống, nhanh chóng lấy ra tờ giấy bên trong giấy tỉ mỉ xem.
"Kể từ bây giờ mày không được mang theo điện thoại, không cho nói cho bất kì người nào, tao biết mày mang theo thẻ ngân hàng, lấy 2000 tiền mặt đem tới hộc tủ trong phòng tập nhảy, nếu như mày không nghe theo, hoặc trên đường tới dám nói cho người nào biết, tấm ảnh này sẽ lập tức phát lên mạng cho mọi người biết, kể cả trong group học."
"Tao đang trong tối nhìn mày, đừng hòng giở trò."
Lòng bàn tay Hạ Duẫn đổ mồ hôi lạnh, cậu căng thẳng nuốt nước miếng, dư quang bốn phía nhìn hồi lâu, trong phòng học có tận mấy người, cậu không thể xác định người đó là ai được.
Giang Chấp ngồi cách cậu không xa, nhưng Hạ Duẫn lại không dám lấy tương lai của bọn họ ra đánh cuộc, người này chắc chắn đã biết rõ cậu, biết thói quen cậu hay mang theo thẻ, còn tìm đúng lúc đến uy hiếp cậu.
Cũng may mục đích của gã đó chỉ là muốn lừa tiền, không bằng cậu cứ đưa tiền trước để lừa gã đó trước, sau đó để Giang Chấp từ từ điều tra.
Trong lòng cực kì tức giận với cái gã dấu dấu diếm diếm này, nhưng cậu không có biện pháp nào cả, nhận mệnh không mang theo điện thoại di động và cầm thẻ ngân hàng ra ngoài, Giang Chấp đột nhiên quay lại hỏi cậu, "Sao vậy em?"
Hạ Duẫn lắc đầu không nói, tầm mắt quét một vòng quanh lớp, đột nhiên nhanh trí.
Dùng góc độ và vị trí này của cậu, trừ Giang Chấp thì không còn ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu được, cái gã núp lùm kia chắc cũng sẽ không biết.
Vì vậy cậu cố ý nháy mắt mấy cái với Giang Chấp, cũng không biết Giang Chấp có hiểu được không, cậu quay người đi ra cửa.
May cái gã kia chỉ muốn tiền mà thôi.
Trong hành lang rất nhiều người, Hạ Duẫn cực kì căng thẳng đi đường, vừa nghĩ có người nấp sau theo dõi cậu, cậu liền thấy lạnh cả người.
Hành lang lầu một có máy rút tiền, xung quanh không có ai, Hạ Duẫn cũng không đến nỗi động thủ trên tiền, nếu người kia thật sự chỉ muốn tiền thì cậu rất yên tâm, sợ nhất chính là đưa tiền rồi mà gã kia vẫn đăng ảnh lên.
Cũng không biết Giang Chấp nhìn lá thư đó sau có thể nhanh chóng tìm được cái người kia hay không, nói chung ngàn vạn cần ngăn cản gã kia đăng bức ảnh!
Hạ Duẫn lấy xong tiền, bước chân liền không nhịn được tăng nhanh, phòng tập nhảy ở ngoài cùng bên trái lầu một, hiện giờ xung quanh không có ai cả, cậu siết chặt tiền trong tay đi tới.
Thời gian cậu xuống lầu lấy tiền không quá mấy phút, nhưng cậu lại cảm giác nó rất dài, lần đầu cậu bị người ta uy hiếp như thế, đặc biệt liên quan đến chuyện lớn danh dự cá nhân.
Cậu ngược lại thì không sao, cậu cũng không sợ bị người ta chỉ trỏ, nhưng cậu thật sự không thể chịu nổi được việc Giang Chấp bị người đàm tiếu, hơn nữa nếu để người nhà Giang Chấp biết được chuyện bọn họ, tuyệt đối sẽ ép bọn họ chia tay.
Đầu óc Hạ Duẫn loạn cả lên, nghĩ tới kết quả xấu nhất, phòng tập nhảy cuối hành lang đóng chặt, Hạ Duẫn căng chặt các cơ, cẩn thận từng li từng tí một mở cửa.
Bên trong trống rỗng không có bất kỳ ai, Hạ Duẫn có chút thất vọng, nếu người kia trốn ở chỗ này thì tốt rồi, cậu có thể đuổi theo bắt lấy người kia, phòng ngừa người kia đổi ý.
Đáng tiếc gã núp trong bóng tối, Hạ Duẫn chỉ có thể nghe gã mà thôi.
Trầm mặc đem tiền đặt ở trong hộc tủ, Hạ Duẫn quay người vừa định ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến một cơn gió nhẹ.
Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Duẫn đột nhiên ngồi xổm xuống, một cái thiết côn trong nháy mắt đánh vào trên tường, nếu không phải cậu lẩn đi đúng lúc, nhất định sẽ dính vào đầu cậu rồi.
Người kia thấy một đòn không trúng còn muốn đánh, Hạ Duẫn xoay người đạp mạnh một cước lên đầu gối của gã ta, người kia đau chân liền quỳ xuống, Hạ Duẫn nhân cơ hội đoạt lấy thiết côn, mạnh mẽ đánh vào một cái chân khác của gã, tiếng gãy xương khiến người ta ê răng vang lên kèm theo tiếng kếu vang thảm thiết trong phòng học, nam sinh đó liền lập tức đau tới ngất.
Toàn bộ quá trình không tới năm giây, Hạ Duẫn nhân cơ hội thấy rõ mặt của gã, là nam sinh cao lớn không quen biết, cũng mặc đồng phục học sinh, Hạ Duẫn rất kỳ quái rõ người này muốn uy hiếp cậu lấy tiền, nhưng hiện tại lại trực tiếp vọt tới đánh cậu? Rõ ràng bọn họ cũng không quen biết.
Hạ Duẫn chỉ lo gã đã đem bức ảnh phát ra ngoài, điện thoại di động của cậu không ở bên người, chỉ có thể nhanh chóng lấy ra điện thoại của nam sinh này, cầm ngón tay của gã mở điện thoại, muốn nhìn xem đã đăng lên chưa.
Ngay tại lúc cậu căng thẳng xoay điện thoại di động, một người không hề có tiếng động đứng phía sau.
Ngay sau đó sau não cậu đột nhiên đã trúng một cái côn.
Trong nháy mắt, trước mắt Hạ Duẫn liền đen lại, đứng không vững xụi lơ trên mặt đất, trước khi té xỉu nhìn thấy bóng người tóc dài mờ mờ cầm một con dao, chậm rãi bước tới chỗ cậu.
...
Không biết qua bao lâu, Hạ Duẫn chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt là trần nhà trắng tinh, đầu cậu đau không được, theo bản năng muốn dùng tay che lấy, liền phát hiện tay trái của chính mình bị người ta trói chặt lại.
Cậu dời tầm mắt, trước mắt dần có tiêu cự.
- ---
hết tết rồi, mọi người ăn tết vui vẻ hông 😊😊😊??
mình thì vui lắm vì lâu rồi gia đình mình không đông đủ như vậy, vui tới mức quên đăng chương luôn 😂
mai mình sẽ đăng hết nhé, chúc mọi người ngủ ngon >3<
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]