Sáng sớm.
Sở Nguyệt Thiền lén lút rời khỏi căn phòng của Bạch Tử Phàm.
Dù biết lúc này trời còn rất sớm, và ngọn núi này ngoài Bạch Tử Phàm ra sẽ không còn ai nữa cả.
Nhưng Sở Nguyệt Thiền vẫn theo bản năng ngó nhìn xung quanh một cái rồi mới rời đi.
Nhìn bộ dáng của Sở Nguyệt Thiền, không khác gì một nữ dâm tặc, ban đêm lẻn vào phòng của nam nhân để thâu hương thiết ngọc.
Thế nhưng lúc này, vị nữ dâm tặc ấy, đang bước đi từng bước khập khiễng, trông bộ dạng mệt nhọc vô cùng.
Nếu nhìn sơ qua, thì trông nàng ta có vẻ là rất mệt nhọc.
Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy được thần sắc của nàng ta tươi tắn phơi phới, má hạnh hàm xuân, khuôn mặt kiều diễm đến khó tả.
Có thể nói, thần sắc này của Sở Nguyệt Thiền, chính là xuân quang đầy mặt.
Khác với thần sắc lạnh như băng, vẻ mặt bình thường như một pho tượng, không mang một chút cảm xúc nào của nàng ta.
Sở Nguyệt Thiền có những thay đổi tích cực như vậy.
Tất cả, đều là do công lao một thân của Bạch Tử Phàm làm ra.
Khi suốt đêm hắn làm việc không ngừng nghĩ, hao tổn không biết bao nhiêu tinh lực, để tư nhuận giúp Sở Nguyệt Thiền.
Vừa khập khiễng bước đi, Sở Nguyệt Thiền vừa cảm nhận nguồn nguyên khí tinh khiết đang chảy dọc trong cơ thể của mình.
Sở Nguyệt Thiền âm thầm nói nhỏ:
"Tu vi của ta, lại tịnh tiến nữa rồi."
Về tu vi tiến triển nhanh chóng của mình, Sở Nguyệt Thiền cảm thấy rất kỳ lạ.
Vì nàng biết, lấy thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-bat-ta-lam-phan-dien-ma-ta-chi-la-tieu-lau-la/941549/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.