Bạch Tử Phàm một bên thoát y phục của Sở Nguyệt Thiền, một bên cảm thán.
"Sở Nguyệt Thiền này thật biết cách chơi."
"Một khi đã muốn chiều chuộng, quyến rũ nam nhân, thật không khác gì một ả yêu tinh, yêu mị chết đến người."
"Dưới giường thì lạnh lùng, trên giường thì dâm mỹ."
"Đây chắc chắn là loại nữ nhân, khiến rất nhiều nam nhân mơ ước, để nam nhân muốn chiếm hữu thành của riêng."
Đang cảm thán trong lòng, Bạch Tử Phàm lại cảm nhận được đôi tay của Sở Nguyệt Thiền đã quấn qua cổ mình.
Sở Nguyệt Thiền nhìn hắn bằng ánh mắt nồng đậm tình ý, lại chứa vô hạn ôn nhu.
Chỉ nghe Sở Nguyệt Thiền nói:
"Vừa rồi, Chủ nhân có hỏi Thiền Thiền, có yêu thích chủ nhân hay không ?"
"Khi ấy Thiền Thiền không có dũng khí để trả lời."
"Nhưng bây giờ, Thiền Thiền đã có dũng khí trả lời câu hỏi ấy, bằng chính trái tim của mình."
"Thiền Thiền chỉ muốn nói, Thiền Thiền rất yêu Chủ nhân, rất yêu Chủ nhân, yêu Chủ nhân đời đời kiếp kiếp."
"Dù sau này, chủ nhân có đối xử với Thiền Thiền như thế nào, nhưng chỉ cần, chủ nhân không vứt bỏ Thiền Thiền, Thiền Thiền nguyện suốt đời ở bên, phục thị chủ nhân."
Ôn nhu hương, quả nhiên là mồ chôn của anh hùng a !!!
Trái tim cứng cỏi của Bạch Tử Phàm lại một lần nữa phải run lên.
Khiến Bạch Tử Phàm càng lúc càng thắc mắc.
Là liệu Sở Nguyệt Thiền có đọc qua sách ngôn tình hay không ?
Sao nàng ta có thể biết đến những từ ngữ, những lời lẽ, có thể làm động lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-bat-ta-lam-phan-dien-ma-ta-chi-la-tieu-lau-la/941548/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.