Thấy dáng vẻ hiện tại của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm cảng thêm khẳng định lời nói trước đó trong lòng của mình.
Cũng không biết, có phải do tác dụng của rượu mới khiến Sở Nguyệt Thiền đánh mất lý trí, lộ ra bản tính chân thật của mình hay không?
Hay có lẽ, đây mới là bản tính chân thật, ẩn sâu trong con người của nàng ta?
Bạch Tử Phàm nhớ lại, Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Tiểu Trà Trà từng phân tích, Sở Nguyệt Thiền có một tích cách ẩn sâu đặc biệt, đó là thích bị người ta ngược.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Phàm thầm nói trong lòng: "Khi nào có cơ hội, ta nhất định sẽ kiểm tra xem, Thất Khiếu Linh Lung Tâm này của Tiểu Trà Trà, có phải hàng tốt hay không, hay lại là hàng trên mạng."
Nhưng tựa hồ lại nghĩ đến vấn đề gì nhạy cảm, Bạch Tử Phàm nói thêm trong lòng:
"Ta kiểm tra cũng là vì xác mình chất lượng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm. Chứ Bạch Tử Phàm ta đâu phải là người có loại đam mê ngược đãi người khác."
Một lúc sau, cảm nhận được hơi thở ba động qua từng đợt hô hấp thơm như hoa lan của Sở Nguyệt Thiền phả vào má, Bạch Tử Phàm mở mắt ra nói: "Nguyệt Thiền, nàng bị thương rồi?"
Sở Nguyệt Thiền nhẹ giọng nói: "Đại trưởng lão không cân lo cho Nguyệt Thiền, đây chỉ là vết thương ngoài da do Nguyệt Thiền tự gây ra, để lừa nhóm người chính đạo ngu ngốc, bị ngài xoay trong lòng bàn tay kia."
Bạch Tử Phàm quan tâm, nắm lấy đôi tay ngọc mềm mại của Nguyệt Thiền nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-bat-ta-lam-phan-dien-ma-ta-chi-la-tieu-lau-la/941524/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.