Chương trước
Chương sau
Đang suy tư thì bỗng nghe được lời nói của Bạch Tử Phàm từ bên trong vọng ra, khiến Sở Nguyệt Thiền không khỏi thanh tỉnh trở lại.
Sở Nguyệt Thiền hít vào một hơi thật dài, sau đấy lại sự bình tĩnh, tự tin vốn có, nàng từ từ tiến vào túp lều của Bạch Tử Phàm.
Nàng cũng không phải là hạng nữ nhân hay do dự, thiếu quyết đoán mà là một nữ nhân biết dùng thủ đoạn để đạt được mục đích.
Vì vậy, nếu một khi đã quyết định trao thân cho Bạch Tử Phàm, nương tựa vào hắn, dù con đường phía trước có ra sao, nàng cũng sẽ không hối hận lùi bước.
Vừa vào đến túp, Sở Nguyệt Thiền đã nghe tiếng nói của Bạch Tử Phàm vang vọng lên:
"Chúc mừng Nguyệt Thiền, chúc mừng nàng đã trở thành nữ Thái Âm Giáo, đệ nhất thiêu kiêu Minh Nguyệt Quận!!"
Nhìn thấy Sở Nguyệt Thiền có mặt ở đây, cùng thần sắc của nàng hiện tại, không khó để Bạch Tử Phàm đoán ra, Sở Nguyệt Thiền đã thành công viên mãn đạt được ước mơ của mình.
Sở Nguyệt Thiền chắp tay, cúi đầu với Bạch Tử Phàm nói:
"Nguyệt Thiền có được những thành công ấy, tất cả đều là nhờ vào Đại trưởng lão chiếu cố."
"Những chiếu cố này của Đại trưởng lão đối với Nguyệt Thiền, Nguyệt Thiền suốt đời không quên."
Khi nàng dứt lời, cũng là lúc trong đầu của Bạch Tử Phàm vang tiếng thông báo của hệ thống xịn, không đần như Tiểu Trà Trà.
Hệ thống thông báo 'ting':【Sở Nguyệt Thiền (độ thân mật +15) = (tổng độ thân mật +80/100) 】
Bạch Tử Phàm mỉm cười nói: "Nàng đâu cần phải khiến tốn như thế, giờ đây sợ rằng tên tuổi của nàng đã vang khắp Minh Nguyệt Quận. Ha ha, thêm nữa dựa vào tu vi cùng nhan sắc của nàng, sắp tới nàng có thêm phong hào, đệ nhất mỹ nhân Minh Nguyệt Quận là việc xảy ra trong nay mai mà thôi."
Nói đến đây, Bạch Tử Phàm nhìn Sở Nguyệt Thiền đầy ý tứ nói: "Đến lúc đó, nếu như người nam nhân nào lấy được Sở Nguyệt Thiền nàng làm vợ, sở hữu được nàng, thì chắc chắn sẽ điều hạnh phúc cả đời y."
Nghe xong lời ấy, khuôn mặt của Sở Nguyệt Thiền bỗng nổi lên ánh mây hồng kiều diễm, nàng khẽ mỉm cười để hở ra hàm trắng trắng như sứ của mình, sau đó ôn nhu nói với Bạch Tử Phàm: "Đại trưởng lão đã chê cười Nguyệt Thiền, chỉ cần Đại trưởng lão muốn, sau này bất cứ lúc nào, Nguyệt Thiền cũng có thể ở bên cạnh, hầu hạ ngài."
— QUẢNG CÁO —
"Ha...ha.. ha!!"
Bạch Tử Phàm không khỏi cười lên, nhìn Sở Nguyệt Thiền đầy ẩn ý nói:
"Nếu thật được như vậy, Bạch Tử Phàm ta chính là nam nhân hạnh phúc nhất Linh Vũ đại lục này rồi!!"
Nói đến đây, Bạch Tử Phàm cầm lên ấm rượu, cùng một số điểm tâm đã được đặt sẵn trên bàn, rót cho Sở Nguyệt Thiền một chén nói:
"Được rồi...Nguyệt Thiền, chúng ta cũng nên uống một chén, cùng chúc mừng nàng đã đạt được ước muốn của mình."
Lúc này Sở Nguyệt Thiền đã ngồi xuống đối diện với Bạch Tử Phàm, bây giờ nàng mới có thời gian để ngắm nhìn túp lều trại này của Bạch Tử Phàm.
Nàng dễ dàng nhận ra rằng, túp lều này đã được Bạch Tử Phàm trang trí sơ qua, khắp nơi được điểm nến hồng. khiến không khí lúc này ở trong túp lều thật sự kiều diễm ấm áp, tràn đầy xuân sắc qua những ngọn lửa lung linh của ánh nến.
Đặc biệt ở nơi bàn cao, Bạch Tử Phàm còn đặt một loại huân hương kỳ lạ nào đó, tỏ ra mùi thơm dịu, dễ dàng khiến cho con người ta động lòng, sa đà vào cái ham muốn muốn khát vọng, chôn dấu sâu trong lòng để tận hưởng niềm vui của cuộc sống.
"Nguyệt Thiền, mời!!"
Tiếng nói của Bạch Tử Phàm, khiến Sở Nguyệt Thiền trở lại với thực tại, nàng nhẹ nhàng nhận lấy chén rượu trong tay Bạch Tử Phàm, không biết vô tình hay cố ý, nàng đã để lòng bàn tay của mình, tiếp xúc với da thịt trên lòng bàn tay Bạch Tử Phàm, sau đó mới tiếp nhận chén rượu trong tay của hắn.
Cảm nhận được hơi ấm thoáng qua mu của bàn tay, Bạch Tử Phàm ánh mắt hiện lên ý cười, nhìn Sở Nguyệt Thiền nói:. Truyện Khác
"Chúng ta cạn chén!!"
"Chúng ta cạn chén!!"
Rượu này có tên Túy Hồng Ba, là một loại rượu nặng đối với những tu sĩ có tu vi Tông Sư Cảnh như Bạch Tử Phàm và Sở Nguyệt Thiền.
Khi uống Túy Hồng Ba, sẽ khiến ngươi ta có cảm giác đậm dịu, ban đầu khi rượu vào miệng sẽ có cảm giác hơi cay nhưng lại sau lại ngọt lịm.
— QUẢNG CÁO —
Đặc biệt, đối với nam nữ, khi uống loại rượu này vào sẽ làm kích thích, gia tăng khoái cảm cho họ.
Cũng không biết, Bạch Tử Phàm đã kiếm Túy Hồng Ba này ở đâu và chuẩn bị nó từ lúc nào?
Cứ như vậy, Bạch Tử Phàm và Sở Nguyệt Thiền đã uống với nhau qua vài tuần rượu, vừa uống, Sở Nguyệt Thiền vừa kể lại những việc hôm nay ở Ổ Không cốc cho Bạch Tử Phàm nghe.
Bạch Tử Phàm nghe xong, không khỏi chép miệng khen: "Nguyệt Thiền, nàng thật là một thiên tài diễn xuất."
Sở Nguyệt Thiền khẽ đáp "Đại trưởng lão, quá khen!!"
Lúc này, hai bên má của Sở Nguyệt Thiền đã nổi lên hai đóa hoa kiều diễm, cũng không biết có phải có rượu vào hay không.
Khiến Sở Nguyệt Thiền bỗng dưng trở nên bạo dạn hiếm thấy, nàng nhìn Bạch Tử Phàm, con ngươi pha thêm chút mê ly, như là ẩn tình, lại pha phần quyến rũ trong đó, nàng nói: "Chỉ cần Đại trưởng lão thích, sau này Nguyệt Thiền hoàn toàn có thể diễn đến nhiều vai, giúp ngài tận hứng."
Vì câu nói này của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm tựa hồ nghĩ đến cảnh tượng gì, lại thêm một phần của Túy Hồng Ba, lúc này Bạch Tử Phàm đã cảm giác được cơ thể của mình, đang có một cổ tà hỏa dần được hình thành.
Bạch Tử Phàm đưa tay lên rồi nói: "Việc diễn vai nào, chúng ta thương lượng với nhau sau, mấy hôm nay ta bôn ba mệt mỏi, không biết bây giờ Bạch Tử Phàm ta có may mắn được thánh nữ của Thái Âm Giáo, đệ nhất thiên kiêu của Minh Nguyệt Quận, xoa bóp giúp không?"
Khi vừa dứt lời, Bạch Tử Phàm đã thấy Sở Nguyệt Thiền nhanh chóng đi đến sau lưng mình, sau đó nàng ta nói: "Đó chỉ những là danh hiệu phù phiếm, Đại trưởng lão đâu cần phải ca ngợi Nguyệt Thiền như vậy."
"A..."
Bạch Tử Phàm đang chăm chú lắng nghe Sở Nguyệt Thiền nói, thì đột ngột kêu lên một tiếng, bởi hắn không khỏi giật mình, khi Sở Nguyệt Thiền lại chủ động từ phía sau vòng 2 tay ra trước ngực hắn, cánh môi hồng của nàng ta thì kề sát vào một bên tai của hắn.
Nàng ta thở một chút nhiệt khí vào đó, rồi nũng nịu màng theo một chút men say nói:
"Đại trưởng lão, Nguyệt Thiền dù có nổi tiếng đến đâu, thì sự nổi tiếng ấy vẫn sẽ mãi mãi không thay đổi được một điều về Nguyệt Thiền, là một nữ tử mềm yếu nằm trong lòng ngài, cần ngài chiếu cố suốt đời."
— QUẢNG CÁO —
Nói rồi, Sở Nguyệt Thiền liền bắt đầu dùng đến ngọc đội tay ngọc tỉnh xảo, trắng tựa như tuyết của mình, thay Bạch Tử Phàm xoa bóp toàn thân.
Bạch Tử Phàm nhắm mắt lại tận hưởng đôi bàn tay mềm mại đang xoa bóp, mát xa giúp mình.
Còn trong lòng của hắn đang nổi lên những suy nghĩ dị dạng, bởi câu nói xu nịnh vừa rồi của Sở Nguyệt Thiền.
Bây giờ, sợ rằng danh tiếng bên ngoài của Sở Nguyệt Thiền đã một truyền mười, mười truyền một trăm, trở thành một Nguyệt Thiền tiên tử vạn người kính ngưỡng, trở thành một vị thánh nữ, khiến vô số nam nhân ở Minh Nguyệt Quận đua nhau truy cầu, ngày đêm ao ước được gặp mặt.
Nhưng bây vị tiên tử nổi danh ấy, vạn người ước mơ ấy, lại đang cẩn thận từng li, từng tí phục thị mình, khiến trong lòng Bạch Tử Phạm không khỏi xuất hiện cảm giác thỏa mãn cùng niềm vui thú khó tả.
Ai bảo nam nhân bọn hắn, đều rất ưa thích cái loại hư danh hão huyền này...
Đang nghĩ như vậy, mi mắt của Bạch Tử Phàm lại nhảy lên một cái nữa, khi hắn đôi tay ngọc hư hỏng, không nghe lời này của Sở Nguyệt Thiền quậy phá.
Sau khi xoa bóp xong bả vai cùng hai bên trán cho Bạch Tử Phàm, lúc này Sở Nguyệt Thiền đã trực tiếp di chuyển đôi tay ngọc của mình đến trước ngực của Bạch Tử Phàm, phá vỡ vạt áo, thân cận với da thịt của hắn.
Động tác mạnh bạo, đầy sự câu dẫn này của Sở Nguyệt Thiền, khiến mi mắt của Bạch Tử Phàm không khỏi nháy một cái, trong lòng quái dị thầm nghĩ:
"Liễu Phỉ Phỉ nói vẻ đúng, có những nữ nhẫn bên ngoài lạnh lùng như băng, nhưng bên trong, một khi đã muốn câu dẫn nam nhân, thì lại nóng bỏng, lẳng lơ hơn cả Hô Ly tinh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.