Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi tất các trưởng lão, chấp sự thối lui hoàn toàn khỏi Thái Âm Điện, lúc này Thái Âm Điện đã trống vắng không còn một ai.
Ngu Yên Vũ mới lên tiếng nói: "Các ngươi ra đây đi."
Khi Ngu Yên Vũ vừa dứt lời, không biết từ đâu đã xuất hiện 2 bóng dáng của nữ tử đứng trước cửa Thái Âm Điện, bọn họ từ từ tiến về phía của Ngu Yên Vũ, và bọn họ cũng chính là tỳ nữ bây lâu nay đi theo hầu hạ Ngu Yên Vũ.
Khi đã đến trước người Ngu Yên Vũ, bọn họ cùng lúc quỳ xuống rồi hành lễ:
"Bọn nô tỳ Tham kiến nương nương!!"
Ngu Yên Vũ nói: "Các ngươi hãy bí mật điều tra lai lịch của Bạch Tử Phàm cho ta, nhớ rằng hãy điều tra thật kĩ càng, không được bỏ xót bất kì manh mối nào dù là nhỏ nhất."
Hai vị tỳ nữ cùng đồng thanh đáp: "Bọn nồ tỳ đã rõ, thưa Nương nương!!"
Trong lòng của 2 vị tỳ nữ này đều hiểu rõ, Nương nương của các nàng xưa nay ra lệnh, chỉ ưa thích người khác chấp hành mệnh lệnh của nàng, chứ không ưa thích người khác chấp vấn về mệnh lệnh của nàng.
Vậy nên các nàng cũng không hỏi, vì sao Nương nương lại chủ động đi điều tra lại lịch của một người, bởi vì các nàng biết, Nương nương làm bất cứ việc gì đều có dụng ý sâu xa của người.
Ngu Yên Vũ nói thêm: "Nếu như các ngươi không tra ra được tin tức nổi bật nào về Bạch Tử Phàm, vậy thì sau đó, các ngươi hãy tới qua sơn mạch mà hắn đã ngã xuống khi bị tập kích, xem xét xem ở đó, có tung tích của truyền thừa, hay của cường giả nào còn xót lại khi tức ở đó không."
Hai nữ nô tỳ tiếp tục vâng lời nhận mệnh đáp:
"Bọn nồ tỳ đã nghi nhớ kĩ, thưa nương nương!!"
Ngu Yên Vũ phất tẩy tay, ý bảo các nàng lui xuống, miệng nàng nói: "Tạm thời chỉ cần như vậy, các ngươi ngay lập tức xuất hành đi."
Đợi khi hai nữ nô tỳ lui ra, Ngu Yên Vũ đi đến trước cửa Thái Âm Điện, nàng đứng ngắm nhìn ánh tà dương đỏ rực nơi chân trời.
Đối với Ngu Yên Vũ mà nói, nàng phong Bạch Tử Phàm là Đại trưởng lão.
Thứ nhất, nàng giao quyền lực cho Bạch Tử Phàm là để âm thầm quan sát xem, phản ứng của Bạch Tử Phàm là như thế nào? Rốt cuộc hắn có dã tâm gì?
Vì khi con ngươi nắm giữ quyền lực, thường thường người ta sẽ dần bộc lộ ra dã tâm chân thật của mình.
Thứ hai, nàng muốn ép Bạch Tử Phàm lên tới đỉnh ngọn gió, bởi vì một khi Bạch Tử Phàm đã giữ chức vị Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo.
Nàng sẽ dễ dàng, danh chính ngôn thuận để lợi dụng Bạch Tử Phàm, sai hắn làm việc cho Thái Âm Giáo hơn.
Chỉ cần không để cho Bạch Tử Phàm tiếp tục ở ẩn, điệu thấp sống trong Thái Âm Giáo, Ngu Yên Vũ tự tin rằng với năng lực cùng tài trí của mình, nàng hoàn toàn có thể bóc lột hết bí mật trên người Bạch Tử Phàm dần dần.
Còn nếu như tên Bạch Tử Phàm tiếp tục điệu thấp, không thể hiện ra năng lực của bản thân hắn, làm ảnh hưởng đến Thái Âm Giáo, khi ấy không cần đến nàng lên tiếng, các vị trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo sẽ cùng quy tội hắn.
Đến lúc đó, nàng sẽ ra tay cứu Bạch Tử Phàm, cũng xem như là trả hết nhân tình cho hắn, sau đó nàng sẽ trực tiếp động thủ, ép Bạch Tử Phàm nói ra những bí mật trên người hắn mà không cần phải làm đến những công việc phiền phức khác.
Và khi ấy Ngu Yên Vũ nàng, cũng không làm trái với đạo tâm của mình, vì vốn dĩ nàng không hề ra tay với Bạch Tử Phàm mà tất cả những điều, điều này, đều do Bạch Tử Phàm hắn tự chuốc lấy.
Như vậy chỉ bằng cách này của Ngu Yên Vũ, có thể nói hiện tại Bạch Tử Phàm đã tiến thoái lưỡng nan, không còn đường lui, hắn chỉ có thể tiến tới.
Lúc này, ánh nắng chiều tà đã chiếu vào bóng hình lẽ loi, cao ngạo của Ngu Yên Vũ, khiến thân thể của nàng ta hiện lên thành một bóng đen dưới nền đất, bóng đen ấy phác họa đầy đủ thân hình yêu kiều, hoàn mỹ của nàng ta, chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ....
Tất cả những kích thước trên cơ thể nàng ta đều hoàn mỹ vô cùng, hoàn mỹ đến mức người ta phải nghi ngờ rằng, liệu Ngu Yên Vũ có phải là nhân vật từ trong truyện được viết ra hay không.
Vì những tỉ lệ cơ thể trên người của Ngu Yên Vũ, không khác gì những tỉ lệ vàng, bởi vì những tỉ lệ này, đều chuẩn xác hoàn mỹ đến từng số thập phân.
Trong khung cảnh hoa mỹ dưới ảnh tà dương buổi chiều, Ngu Yên Vũ môi son khẽ mở, nhỏ giọng như thì thầm nói với chính mình:
"Bạch Tử Phàm ta sẽ dần dần, bóc lột hết bí mật trên người ngươi."
"Nếu có trách, cũng chỉ có thể trách bí mật trên người của ngươi quá mức hấp dẫn và ngươi rất có thể sẽ gây hại cho Thái Âm Giáo, nếu không ta cũng sẽ không phí sức đến như vậy!! "
Dứt lời, Ngu Yên Vũ liền quay người nhìn về phía Tây nam, trong đôi phượng nhãn của nàng, sự tự tin vẫn còn chưa phai, đối với Ngu Yên Vũ không có chuyện gì là không làm được, tất cả chỉ thử thách bản thân của mình mà thôi.
Nhìn về hướng Tây nam một lúc, Ngu Yên Vũ thì thầm nói: "Cũng không biết Phượng Thần đại nhân để lại Âm Dương Phượng Hoàng Diễm ở nơi hẻo lành này. Cùng với việc tổ mẫu của ta, tới nơi hẻo lánh này để sáng lập ra Thái Âm Giáo cón quan hệ gì với nhau hay không, hay đó chỉ là sự trùng hợp.....?
"Nhưng trên đời này, lại có nhiều sự trùng hợp đến thế sao?"
Khẽ cười một cái, Ngu Yên Vũ liền hóa thần thành một đạo ánh sáng, như một ngọn hỏa diễm có màu vàng đỏ, với tốc độ nhanh như tên lửa, bay thẳng về hướng Tắc Bắc hoang mạc.
Nàng muốn lần nữa kiểm tra xem, có tìm được manh mối nào còn xót lại của Phượng Thần đại nhân không, khi nàng đã biết được địa điểm cụ thể sau khi hỏi Bạch Tử Phàm.
Còn đối với Bạch Tử Phàm, nếu hắn đọc được suy nghĩ của Ngu Yên Vũ khi sắc phong hắn là Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo.
Không biết hắn có khóc hay không, khi hắn chỉ muốn tìm một bắp đùi để ôm tạm, với mong muốn sống qua ngày ở cái thế giới xa lạ này, khi mà trên thân hắn còn chưa có bản lĩnh gì.
Nhưng lý thuyết là thế, còn thực tế thì Bạch Tử Phàm hắn, lại tìm nhầm một cái bắp đùi này có đầy gai.
Thôi thì lần đầu chưa có kình nghiệm, để lần sau tìm lại vậy.....
.....
Trong phìng của Sở Nguyệt Thiền.
"Sư phụ, Thái Âm Giáo lại xảy ra đại sự gì vậy?"
Giọng nói này chính là của Sở Nguyệt Thiền, lúc này y phục lẫn đầu tóc của nàng đều đã gọn gàng trở lại, không còn rối rắm như lúc ở trong căn mật thất của Doãn Chí Bình nữa.
Nhị trưởng lão nói: "Giáo chủ nương nương triệu tập vi sư đến để cống bố tân nhiệm Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo."
Sở Nguyệt Thiền nghe xong khuân mặt lập tức vui mừng, chắp tay nói: "Chúc mừng sư phụ...Chúc mừng sư phụ đã lên làm Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo."
Nhị trường lão nhìn tới phản ứng Sở Nguyệt Thiền, cười khổ nói: "Đại trưởng lão mới của Thái Âm Giáo không phải là ta."
Sở Nguyệt Thiền nghe tiếng cười khổ của sư phụ thì kinh ngạc vô cùng, nàng nói: "Sao lại thế được, Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo không phải của sư phụ thì còn có thể là ai khác?"
Ở Sở Nguyệt Thiền xem ra, chức vị Đại trưởng lão mới của Thái Âm Giáo thích hợp nhất chỉ có thể là sư phụ của mình, nàng có suy nghĩ tương tự như các vị trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo ở Thái Âm Điện lúc đó đã từng nghĩ.
Nhị trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đồ đệ, nàng cười nói: "Để vi sư kể cho ngươi nghe về những công bố hôm nay ở Thái Âm Điện, được Giáo chủ nương nương công bố."
(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.