Chương trước
Chương sau
Bên trong mật thất, căn phong tu luyện bí mật của Doãn Chí Bình.
Bịch!
"Ai u"
Một tiếng động lớn được vang lên theo cùng đó là một tiếng nói vang theo: "Tiểu tử, mau nói cho ta biết về lại lịch của ngươi?"
Bạch Tử Phàm ôm vai kêu đau, tiếng động vừa rồi chính là Doãn Chí Bình ném hắn gây nên.
Hiện tại nguyên khí trong cơ thể Bạch Tử Phàm đã bị Doãn Chí Bình phong bế, nên hắn không thể vận lên chút đạo nguyên khí nào.
Trừ cái thể chất cứng cáp ra, Bạch Tử Phàm của hiện tại đã không khác người thường là bao.
Bạch Tử Phàm hơi ngờ vực một chút, nói: "Đại trưởng lão, ngài nói gì vậy? Ta chỉ là một tên tạp vụ trong Thái Âm Giáo, sao có lai lịch nào được."
Doãn Chí Bình nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sát khí nói: "Tiểu tử, ngươi lại dám lừa ta!!"
Bạch Tử Phàm cảm nhận được một tia sát khí chợt lóe lên trong mắt Doãn Chí Bình, hắn đã chợt nhận ra vấn đề ở đây:
"Có lẽ vừa rồi Doãn Chí Bình thấy ta đi cùng Ngu Yên Vũ, nên hắn ta đã đoán rằng lại lịch của ta không tâm thường và giữa ta và Ngu Yên Vũ, có quan hệ sâu xa nào đó."
"Do đó, Doãn Chí Bình bắt ta lại vì muốn lợi dụng ta làm con tin, để nếu có bất trắc xảy ra, còn giúp hắn có đường thoát thân."
"Điều nãy cũng đúng, vì trước đây Doãn Chí Bình chưa gặp mặt qua ta lần nào, nên hắn mới nghi ngờ quan hệ giữa ta và Ngu Yên Vũ."
Thông suốt những điều này, Bạch Tử Phàm liên tưởng tiếp:
"Nếu bây giờ, Doãn Chí Bình biết ta chỉ là một tên tiểu lâu la, không có chút lai lịch nào. Doãn Chí Bình nhất định sẽ giết ta, vì ta đã hết tác dụng với hắn!!"
"Vậy ta chỉ còn cách...."
Thấy tên tiểu tử Tông Sư Cảnh này mãi chưa chịu trả lời, Doãn Chí Bình tiến lại gần hắn nói: "Tiểu tử, nếu như ngươi còn không nói ra sự thật thì đừng trách ta ra tay vô tình."
Bạch Tử Phàm ra vẻ hoảng sợ nói: "Đại trưởng lão khoan đã...ta nói... ta nói..!!."
Doãn Chí Bình nói: "Mau nói nhanh, ngươi và Ngu Yên Vũ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Phía bên kia, Sở Nguyệt Thiền đang tựa lưng vào một góc tường, nàng cũng tương tự như Bạch Tử Phàm, nguyên khí trên thân đã bị Doãn Chí Bình phong bế.
Mặc dù lúc này, nàng có chút lo lắng, nhưng khi nghe đến câu hỏi của Doãn Chí Bình.
Sở Nguyệt Thiền liền chăm chú lên, nàng cũng rất hứng thú muốn biết xem, chẳng lẽ tên Bạch Tử Phàm này và Giáo chủ nương nương, thật có quan hệ nào đó với nhau.
Ở bên kia, Bạch Tử Phàm ấp a ấp úng một lúc, trước áp lực mà Doãn Chí Bình gây ra ngày càng lơn, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói:
"Bẩm Đại trưởng lão, Giáo chủ nương nương... Giáo chủ nương nương... chính là sugar mom...khụ....chính là...biểu tỷ của ta!"
Ban đầu Bạch Tử Phàm muốn nói hai người là tỷ đệ ruột, tuy nhiên nhìn đến cái bộ dạng của hắn trông phèn như thế này, nếu là nói vậy, chính hắn cũng không tin chứ đừng nói tới Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình nhận được đáp án mong muốn liền gật đầu, trong lòng suy nghĩ: "Quả đúng là vậy!!"
Nghĩ là vậy nhưng ban nãy, Doãn Chí Bình trong đầu còn tự não bộ ra các nguyên nhân như.
Nếu ban đầu Doãn Chí Bình hỏi, tên tiểu tử Tông Sư Cảnh này mà ngay lập tức trả lời hắn, thừa nhận quan hệ giữa hắn và Ngu Yên Vũ.
Doãn Chí Bình sẽ nghi ngờ lời nói của Bạch Tử Phàm, vì dù sao đi nữa, nếu như quan hệ của Ngu Yên Vũ và Bạch Tử Phàm đúng như những gì hắn vừa nói, thì chắc chắn hắn phải giữ kín bí mật, cho đến khi mạng sống bị đem ra uy hiếp mới đúng.
Suy tính là vậy, nhưng với tính cách đa nghi của mình, Doãn Chí Bình vẫn dò hỏi thêm:
"Ngu Yên Vũ là người từ bên ngoài Minh Nguyệt Quận tới, nàng ta có lai lịch ra sao?
"Và gia tộc của ngươi ở Minh Nguyệt Quận này, thuộc hạng gia tộc nào? Có quan hệ gì với gia tộc của Ngu Yên Vũ?"
"Chuyện này..." Bạch Tử Phàm đang suy nghĩ xem nên trả lời theo cách nào cho ổn áp thì bỗng nhiên có bất ngờ xảy ra.
Phụt!
Chỉ thấy Doãn Chí Bình phun ra một ngụm tiên huyết, một tay ôm ngục, khuân mặt nhợt nhạt, miệng lẫm bẩm nói:
"Xem ra đan dược trị thương tạm thời đã hết công dụng, ta phải nhanh chóng nhanh thải bổ Nữ để tự bên kia, để lấy đi nguyên âm của nàng ta, giúp ta trị thương bồi bổ nguyên khí, không thì mạng ta nguy to!!"
Bình ổn lại vết thương một chút, Doãn Chí Bình ngẩng mặt lên nhìn Bạch Tử Phàm bí ẩn:
"Tiểu tử ngươi thật có diễm phúc, nể tình ngươi đã thay ta giải đáp các câu hỏi, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem phim, 2 người đóng 1 người xem!!"
Dứt lới, Doãn Chí Bình bỏ Bạch Tử Phàm lại, hướng về phía Sở Nguyệt Thiền mà đi.
Về Bạch Tử Phàm, hắn đang còn tác dụng với Doãn Chí Bình, nên tạm thời Doãn Chí Bình sẽ chưa giết hắn.
Thấy Doãn Chí Bình đang bước tới phía mình, Sở Nguyệt Thiền vẻ mặt luôn lạnh lùng như băng sơn lúc này cũng đã hiện lên một vòng sợ hãi khó có thể che dấu.
Sư phụ Nhị trưởng lão của nàng đã truyền âm nói với nàng về chuyện của Doãn Chí Bình, nên nàng biết tiếp theo Doãn Chí Bình sẽ đối với mình làm gì.
Mà với tính cách của Sở Nguyệt Thiền, nàng lại coi trọng thanh danh vô cùng, nếu như để người khác biết nàng từng bị người thái bổ qua, chắc chắn sau này nàng sẽ không thể nào sống qua ngày được.
Nghĩ tới đây thôi, tâm tình của Sở Nguyệt Thiền liền trở lên rối loạn vô cùng, rất khác với cái tính tình cao ngao, lãnh nhược băng sương, gặp chuyện gì cũng luôn bình thản ngày thường của nàng.
Điều đó xảy lúc này cũng dễ hiểu thôi, Sở Nguyệt Thiền tuy răng có tu vi thiên phú không tầm thường, nhưng dù sao, Sở Nguyệt Thiền cũng chỉ là một tiểu cô nương 18 tuổi mới lớn, từ nhỏ tới lớn được gia đình bao bọc.
Tâm cảnh còn chưa từng thử lửa. Nên gặp phải tình cảnh này, cũng khiến Sở Nguyệt Thiền trở nên rối loạn, sợ sệt như những nữ nhân thông thường khác.
Nhất là vào lúc này, khi tu vi trên ngươi Sở Nguyệt Thiền đã bị Doãn Chí Bình phong bế, nên nàng bây giờ thật không khác gì một nữ nhân thông thường.
Thấy Doãn Chí Bình đã tới gần, Sở Nguyệt Thiền lập tức lui lại phía sau cuồng loạn hô lên:
"Doãn Chí Bình ngươi đừng tới đây....nếu như Giáo chủ nương nương biết, nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Doãn Chí Bình lạnh giọng nói: "Ta không cần ai phải tha thứ cho ta, chỉ có Doãn Chí Bình ta mới tự tha thứ được cho chính mình."
Nói rồi, Doãn Chí Bình lại từng bước ép sát về phía Sở Nguyệt Thiền.
Thấy Doãn Chí Bình từng bước ép đến, Sở Nguyệt Thiền hai tay che người, tiếp tục lui sâu lại phía sau.
Doãn Chí Bình kiên nhẫn từng bước tiến tới, vừa đi vừa nói: "Lát nữa nàng nhớ phản kháng mãnh liệt một chút, cắn xé cũng được, điều này ta không ngại chút nào!!"
Bản thân Sở Nguyệt Thiền chỉ bị Doãn Chí Bình phong bế nguyên khí mà không bị phong bế toàn thân như Bạch Tử Phàm.
Nên Sở Nguyệt Thiền mới có thể cử động, di chuyển tự nhiên như vậy.
Nhưng Sở Nguyệt Thiền lại không biết Doãn Chí Bình làm vậy chỉ là để thỏa mãn cái thú tính trong người của hắn mà thôi.
Bởi theo lời của vị Doãn Đại Hiệp nào đó truyền lại:
"Khi thải bổ nữ tử, phải để nàng ta sợ hãi như con cừu non, rồi bất lực phản kháng."
"Như vậy mới càng thêm phần kích thích!!"
"Chứ không phải giống như một cái xác chết, chỉ biết năm yên hưởng thụ."
Trích từ 《Doãn Chí Bình và Tiểu Long Nữ ngoại truyện》.
Nhìn khung cảnh đang diễn ra trước, Bạch Tử Phàm trên thân đang không ngừng dốc sức, vận lên nguyên khí để phá bỏ phong ấn của Doãn Chí Bình.
Còn trong đầu, lại thoáng ra những cảnh tượng quen thuộc, nó gần giống như những bộ Jav nào đó mà hắn đã từng xem ở thế giới hiện đại.
"Cái gì mà....Ông chồng bất lực nhìn.......xxx!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.