Sau khi đặt xong câu hỏi, đôi mắt của Ngu Yên Vũ liền nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Phàm. Nàng muốn nhìn thật kĩ, không bỏ xót, bất cứ một động tác thừa nào của hắn. Nghe được câu hỏi của Ngu Yên Vũ, Bạch Tử Phàm tâm thầm rung động lớn, sống lưng trong bất giác đã thẳng hơn, hắn mở miệng nói, với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu: "Giáo chủ, Bạch Tử Phàm vốn Bạch Tử Phàm, sao có thể là ai khác được chứ??" Rồi hắn giật mình sờ gương mặt của mình, cười ngô nghê ngươiói: "Chẳng lẽ bây giờ, Tiểu nhân đẹp trai hơn trước đây, nên nhất thời, Giáo chủ không nhận ra Tiểu nhân." Bạch Tử Phàm phản ứng nhanh vô cùng, gần như ngay lập tức, hắn đã trả lời câu hỏi mà Ngu Yên Vũ đã đặt ra. Vì từ khi xuyên không đến thế giới này, tâm cảnh của Bạch Tử Phàm đã được Tiểu Trà Trà, tôi luyện qua vô số lần. Nên có thể nói, tâm cảnh của hắn đã trở nên vững vàng hơn bao giờ hết, không phải loại người thường có thể so sánh. Thế nhưng Ngu Yên Vũ, lại đặt ra một câu hỏi, quá nằm ngoài sức tưởng tưởng của Bạch Tử Phàm. Khiến trong vòng nửa giây, Bạch Tử Phàm có chút không kịp phản ứng, trong lòng rung động lớn, bởi vì hắn không thể tin được, Ngu Yên Vũ lại nhanh như vậy, nghĩ tới điều này. Phải biết rằng, cũng là người xuyên không tới dị giới, người ta từ đâu đến cuối, không một ai phát hiện ra. Còn hắn mới mấy chương, đã bị Ngu Yên Vũ nghi ngờ, chú ý đến, điều này thật là quá đáng sợ!! Vậy nên, trong lòng Bạch Tử Phàm, cũng đã tự nhắc nhở mình, phải rút kinh nghiệm cho lần sau. Lần sau nhất định, phải chú ý hơn những câu hỏi, có dạng tương tự như vậy. Đồng thời, Bạch Tử Phàm cũng tự cảnh báo mình, từ giờ trở đi, nhất định phải hành sự phải cẩn thận hơn. Không thể xem thường trí tuệ, của bất kỳ một vị hung chủ nào ở thế giới này. Bọn họ có thể leo lên được vị trí cao như vậy, tu luyện đến cảnh giới cao như hiện tại. Trong quá khứ, chắc rằng, cũng đã trải qua nhiều sóng gió, thăng trầm, sao có thể dễ dàng để cho hắn, một tên tiểu lâu la, không có chút thực lực gì, đi bố cục, dắt mũi được chứ. Còn đối với Ngu Yên Vũ, Bạch Tử Phàm lại đánh giá nàng ta cao hơn một bậc, cơ trí của nàng ta, chắc chắn không hề đơn giản như hắn đã từng nghĩ. Chỉ trong một buổi, nhưng Ngu Yên Vũ đã khiến Bạch Tử Phàm phải kinh sợ, đến hết lần này tới lần khác. Còn đối với Ngu Yên Vũ, nghe được câu trả lời của Bạch Tử Phàm, trong lòng của nàng đã có đáp đán, không cần thiết phải hỏi thêm nữa, nàng đã có tính toán của riêng mình. Dù cho Bạch Tử Phàm đã che giấu rất tốt, nhưng chỉ trong vòng nửa giây, Ngu Yên Vũ bắt được ánh mắt hoảng hốt của hắn, khi nàng đặt ra câu hỏi. Điều ấy đã đủ chứng mình, tất cả những điều nghi vấn trong lòng nàng, tất cả đều đã đúng. Cá nhân Ngu Yên Vũ, nàng sẽ không bao giờ tin một người, sau khi rơi xuống vực trở về, bản tính lại thay đổi một trời một vực như vậy. Đã vậy, tu vi của người đó, lại tịnh tiến nhanh đến đáng sợ. Từ những điều đáng ngờ ấy, trong lòng của Ngu Yên Vũ có những suy đoán như: "Bạch Tử Phàm bị đoạt xá, hoặc có một vị đại năng nào đó, đã phụ thể hắn. Hoặc là, trong linh hồn của hắn, có một linh hồn khác vừa mới thức tỉnh. Hoặc là, hắn có mưu đồ gì từ trước, chỉ là lâu này, hắn luôn ẩn nhẫn, che dấu bản thân mình mà thôi." Suy đoán là vậy, nhưng đối với Ngu Yên Vũ, tất cả những điều này đều không quan trọng. Nàng chỉ cần một kẻ có tác dụng, giúp ích được cho nàng, mà không cần một kẻ vô dụng, phế vật chỉ biết dong chơi. Hơn nữa, trong xương cốt của Ngu Yên Vũ, có một cỗ ngạo khí bất diệt. Bạch Tử Phàm đã có công mang về 'dị hỏa ', giúp nàng áp chế được 'cực âm chi khí'. Nên chỉ cần Bạch Tử Phàm không có mưu đồ bất chinh nào đó, gây bất lợi với Thái Âm Giáo hoặc là nàng. Nàng sẽ nhắm mắt làm ngơ, tạm thời không truy vấn đến chuyện này. Còn nếu như, hắn thật sự có ẩn dấu mưu đồ bất chính nào đó, thì đến lúc ấy, không thể trách nàng, ra tay mà không nể tình được. Lúc này, Ngu Yên Vũ đã trở về bộ dáng ngày thường của mình, nàng không còn vui cười như vừa này nữa. Mà thay vào đó, là một nữ vương, cao cao tại thượng, nàng nói: "Ta cũng chỉ là, tiện miệng hỏi, vui đùa với ngươi một chút mà thôi. Dù sao thì ngươi cũng đã thay đổi, đây là việc đáng mừng cho người." Nghe vậy, Bạch Tử Phàm mỉm cười, tỏ ra một bộ mặt vô hại. Còn trong lòng Bạch Tử Phàm, cũng đã chút bỏ được một phần gánh nặng, thế nhưng hắn có cảm giác rằng, chuyện này vẫn chưa dùng lại ở đây. Suy nghĩ một chút, Bạch Tử Phàm mở miệng nói: "Tiểu nhân, xin cảm tạ giáo chủ khích lệ!!" "Chẳng là, sau khi bị đánh rơi xuống vực. Tiểu nhân mới nhận ra rằng, cuộc đời này thật ngắn ngủi, mạng người quá nhỏ bé, khi đứng trước quyền lực và sức mạnh tuyệt đối. Mạng người lúc ấy, cũng chỉ giống như con kiến, khi đứng trước giống bão vậy, không có bất kỳ một sức kháng cự nào!!" "Nên lần này, sống xót trờ về. Tiểu nhân đã tự hứa với bản thân, với các đồng đạo, đang ngồi trước màn hình rằng, phải cố gắng thay đổi bản thân, để mong sau này, có ngày lấy được một vị nương tử xinh đẹp, đẻ được một đứa con ngoan, a...a...không phải vậy, mà là lấy được nhiều vị nương tử xinh đẹp, đẻ được nhiều đứa con ngoan!!" "Haiz, qua lần này, Tiểu nhân cũng thấy được, quả nhiên các cụ nói không sai '‘Đại nạn không chết, tất có hậu phúc’!!" Sặc!! Tiểu Trà Trà trong cung điện, vừa nhâm nhi cốc trà, vừa chăm chú lắng nghe Bạch Tử Phàm nói đạo lý, nhưng đang nghe đến đoạn cao trao hấp dẫn. Thì nàng lại bị, chủ nhân của mình làm cho sặc chết: "....." Ngu Yên Vũ nhìn Bạch Tử Phàm, khóe mắt có giật, trong lòng lại có cảm giác, dỡ khóc dỡ cười. "Nửa câu trước, ta còn phải khen ngợi nhận định của hắn. Nửa câu sau, hắn đã trở về với bản tính quen thuộc của mình, với thói quen tấu hài khó bỏ." Tuy nhiên, câu nói của Bạch Tử Phàm lại làm Ngu Yên Vũ gợi nhớ lại, một hồi ức cũ nào đó, chỉ thấy nàng hơi thở dài một hơi, trầm ngâm nói: "Người từng nghe qua, câu nói này chưa." Bạch Tử Phàm nghi hoặc hỏi: "Là câu gì? Thưa Giáo chủ." Hắn không hiểu tại sao Ngu Yên Vũ lại đột nhiên thở dài. Ngu Yên Vũ môi son khẽ mở, nói chậm từng chữ: "Người không vì mình, trời tru đất diệt!!" Bạch Tử Phàm nhíu mày, vì hắn nghe được. Trong giọng nói của Ngu Yên Vũ, có 3 phần chế giễu, 7 phần thổn thức. Bạch Tử Phàm nghi hoặc nói: "Xin Giáo chủ, chỉ rõ hơn." Ngu Yên Vũ lúc này, đã không còn quan tâm đến địa vị cùng tu vi chênh lệch của mình và Bạch Tử Phàm, mà nàng như lâm vào một hồi ức nào đó, trở thành một người kể chuyện nói: "Khi ta mới bắt đầu bước chân vào con đường tu luyện, phu thận của ta, đã từng nói với ta câu ấy." "Ta hỏi với phụ thân của ta, câu này có nghĩa lý gì. Phụ thân của ta chỉ trả lời: Câu này đối với từng người, sẽ có từng nghĩa lý khác nhau, dựa vào nhân tâm cùng bản tính của họ" Bạch Tử Phàm nghe vậy nói: "Vậy Giáo chủ, hiểu như thế nào, về câu nói ấy?" Ngu Yên Vũ từ từ nói: "Lúc ấy, sau khi suy nghĩ một lát, ta đã nói ngay với phụ thân ta rằng. " "Câu ấy có nghĩa là: 'Người không vì mình' trong câu mà phụ thân nói, chính là con người, trong nghịch cảnh, phải tự vì bản thân mình, mà thay đổi, phải vì chính bản thân mình, mà phấn đấu, để vượt lên khỏi hoàn cảnh, thích nghi với hoàn cảnh, để đạt được thứ mình muốn." "Còn trong hoàn cảnh bình thường, thì phải vì mình, mà giữ lấy mình. Tu luyện bản thân, tôi rèn bản thân, sống có kỷ luật, không nên sa đà ham chơi, mà đánh mất bản thân, từ đấy đánh mất cuộc đời." "Nếu không như vậy, sẽ bị 'trời tru đất diệt', trời không dung, đất không tha." "Còn Phụ thân ta, ông ấy sau nghe xong câu trả lời của ta, đã cười lớn, vỗ đầu ta 3 cái, rồi quay người rời đi, mà không nói câu gì." Bạch Tử Phàm cũng đã đưa đã hồn cảm xúc theo câu chuyện của Ngu Yên Vũ, vì câu trả lời của nàng ta với phụ thân của mình. Rất tương ứng, với kiếp trước của hắn, không ngừng vượt qua khó khăn, nghịch cảnh, để vươn lên. Bạch Tử Phàm chắp tay nói: "Lời của Giáo chủ giá trị ngàn vàng, Tiểu nhân xin tiếp thu, ghi nhớ ở trong lòng." Trong lòng Bạch Tử Phàm, đang vô cùng hiếu kỳ với quá khứ của Ngu Yên Vũ. Liệu Ngu Yên Vũ, đã trải qua những chuyện gì, để có được bản lĩnh, cơ trí như ngày hôm nay.... Còn về Ngu Yên Vũ, nàng đã tỉnh táo lại, nàng thật không ngờ, Bạch Tử Phàm lại làm nàng gợi nhớ lại, một đoạn ký ức cũ, mà nàng đã chôn dấu, cất sâu trong lòng bấy lâu nay. Ngu Yên Vũ trong lòng không khỏi cảm thán, rồi nàng nhìn ra bên ngoài nói: " Trời đã sáng, chúng ta cũng nên trở về Thái Âm Giáo.... Hôm nay, sẽ là ngày, Thái Âm Giáo náo nhiệt nhất, kể từ ngày kết thúc đại loạn, diễn ra 10 năm trước." Bạch Tử Phàm lúc này cũng đã nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tờ mờ sáng. Hắn thật không ngờ, mình và Ngu Yên Vũ nói chuyện với nhau, thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy. Nghe lời Ngu Yên Vũ nói, Bạch Tử Phàm tròng lòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nói: "Giáo chủ, là chuyện vui gì vậy, chẳng lẽ hôm nay, là ngày lễ gì, hay kỉ niệm gì của Thái Âm Giáo chúng ta sao?" Ngu Yên Vũ cười nói: "không phải, mà là chúng ta về, để bắt một con Cá lớn, trong bữa tiệc náo nhiệt này!!" Bạch Tử Phàm:"???" P/s: Sữa lại nội dung chương trước một tí, do ta gõ nhầm: thời gian nổi loạn ở Thái Âm Giáo diễn ra 10 năm, chứ không phải 20 năm. À à. Chương này tại hạ đã dành ra 2h, để sữa lỗi chính tả. Nên nếu như còn sai nữa, chắc chắn không phải do lỗi của tại hạ. Mà là do Tân Thiên Đạo đang tim cách ngan cản tại hạ... =)) [Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!] "Phiền bỏ mẹ" [Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]