Chương trước
Chương sau
Tiêu Võ mang đến hai gốc linh dược có tác dụng với tu sĩ Luyện Thần Cảnh, cùng với 500 mai linh thạch tạ lỗi với Bạch Tử Phàm.
Hai gốc linh dược này cùng với 500 mai linh thạch ở Minh Nguyệt Quận không phải là vật đáng giá gì, thế nhưng ở cái nơi Sở thành này cũng xem như vật phẩm trân quý.
Tiêu Viễn nói: "Bạch huynh đây là chút lòng thành của bọn ta mong huynh nhận lấy, đừng khách khí."
Tiêu Viễn không đơn thuần muốn tạ lỗi với Bạch Tử Phàm, mà hắn còn muốn lôi kéo Bạch Tử Phàm, bởi vì sắp tới cha hắn muốn cạnh tranh vị trí gia chủ Tiêu gia.
Hắn không tiện hỏi gia thế của Bạch Tử Phàm thế nào, nhưng dựa vào tiềm lực cùng với thân phận đệ tử Thái Âm Giáo của Bạch Tử Phàm đã rất đủ để hắn tốn sức lôi kéo, làm quen.
Bạch Tử Phàm thầm nghĩ tên Tiêu Viễn này quả nhiên không đơn giản. Rất biết cách lôi kéo, tạo quan hệ với người khác. Những hắn cũng không nghĩ từ chối bảo vật đưa đến tay.
Bạch Tử Phàm chắp tay nói: "Vậy thì phải đạ tạ Tiêu huynh rồi."
Tiêu Viễn nói: "Bây giờ sắc trời đã tối, Bạch huynh hay là về nhà của ta, để ta tiếp tục tiếp đại Bạch huynh ".
Bạch Tử Phàm nói: "Thành ý của Tiêu huynh ta xin nhận, chỉ là bây giờ ta còn có nhiệm vụ trong người, nơi đây không tiện ở lâu"
Tiêu Viễn thăm dò nói: "Đúng là nhiệm vụ gì vậy?, Nếu Bạch huynh không chê Tiêu Viễn này thì có thể nói ra ta, ta sẽ toàn tâm, toàn lực giúp đỡ Bạch huynh?"
Bạch Tử Phàm thần bì nói: "Đây là nhiệm vụ cơ mật của tông môn, ta không tiện nói ra. Ta vẫn cảm tạ ý tốt của Tiêu huynh"
Tiêu Viễn nói: "Là ta đường đột rồi, vậy ta cũng không tiện để giữ chân Bạch huynh, chỉ là Bạch huynh ngươi khi nào đi qua hoặc có việc ở Sở thành này cứ Tiêu gia nói với ta, ta sẽ hết lòng giúp đỡ!"
Bạch Tử Phàm chắp tay nói: "Vậy đa tạ ý tốt của Tiêu huynh, chúng ta chia tay ở đây đi!"
Tiêu Viễn cũng chắp tay mỉm cười nói: "Cáo từ!".
"Cáo từ!"
....
Đợi khi bóng lưng của Bạch Tử Phàm hoàn toàn biến mất.
Tiêu Võ luôn giữ yên lặng lúc này mới quay sang khó hiểu hỏi Tiêu Viễn: "Ca ca sao huynh phải khách khí với hắn đến vậy. Đây là điạ bàn của chúng ta, nói muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. Cần gì phải đi nịnh bợ hắn. "
Tiêu Viễn nhìn Tiêu Võ tiếc hận nói: "Ngươi thật ngu xuẩn, uổng cho ca ca của người thông minh như vậy. Giết hắn dễ dàng nhưng chúng ta có lợi ích gì sao, ngược lại kết giao với hắn, chúng ta sẽ có một phần nhân tình. Thêm một người bạn bớt đi một kẻ thù, không tốt hơn sao. Nhất là đang ở thời điểm quan trọng như lúc này."
"Ta có ý định kết giao với hắn, là ta muốn dựa sức vào Thái Âm Giáo đoạt vị trí gia chủ vẫn tốt hơn là theo Cha hợp tác những 'tên kia'. Những tên mà chúng ta không thể không đề phòng. Ngươi hiểu chưa?"
Tiêu Võ gật đầu theo bản năng tỏ vẻ như đã hiểu, còn trong đầu hắn đang suy nghĩ một vấn đề rất nan giải: "Tối nay ta có nên đi thanh lâu hay không?"
Nói xong Tiêu Viễn nhìn sang máy tên nô tài bên cạnh bảo: "Hai người các người lập tức đi điều tra lại lịch của tên Bạch Tử Phàm này xem gia thế của hắn như thế nào?"
"Còn nữa chiếu cố tốt mấy tên ăn mày kia tốt một chút, đừng để vì mấy tên ăn mày mà chuốc thêm phiên phức không đáng có trong cái giai đoạn này! Hiểu chưa! "
Hai tên nô tài lập tức đáp: "Vâng, thưa Đại công tử!"
....
Bạch Tử Phàm đi đến chỗ của Linh Nhi hắn mang theo chút đồ ăn cho cô nàng.
Linh Nhi nhìn thấy Bạch Tử Phàm đến, cô nàng xúc động vô cùng, từ nhỏ đến giờ chưa ai đối xử tốt với nàng đến thế!
Bạch Tử Phàm gõ gõ đầu Linh Nhi một chút nói: "Đang còn nóng, ăn đi rồi mang cho đệ đệ của muội"
Linh Nhi vành mắt ngấm ước gật đầu rồi chạy đi mang đồ ăn phát cho mọi người.
Đến khi xong hết việc Bạch Tử Phàm mới đi lại đưa bánh cho Linh Nhi, cô nàng có vẻ rất đói, ăn nhanh đến mặc nghẹn.
Bạch Tử Phàm có chút buồn cười, cũng có chút thương cảm: "Muội ăn từ từ thôi". Hắn vươn tay xoa đi những vết mỡ trên môi và vết bẩn trên mặt cô nàng.
Lúc sau Bạch Tử Phàm có chút ngây dại, một khuân mặt hết sức tinh xảo, mà trong trẻo, mang một vẻ đẹp tuyệt mĩ pha chút ngây thơ đang hiện lên trong mắt hắn, cô nàng này lớn lên chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành. Vẻ đẹp đến mức phải để hắn tự hỏi, Linh Nhi chỉ là một tên ăn mày lại có gương mặt xinh đẹp đến vậy?
Linh Nhi thấy hắn đang nhìn nàng chắm chú, nàng thẹn thùng cuối đầu nói: "Đại ca ca đối với ta thật tốt!"
"Muội tuyệt đối không thể để người khác thấy khuân mặt thật của mình, nhớ không!". Nói xong, Bạch Tử Phàm đứng dậy chắp tay nhìn ánh trăng nói: "Kiếp trước ta cũng có hoàn cảnh như muội, mà ta cũng có một người bạn tên Linh giống muội....!"
Linh Nhi có chút hiểu, có chút không hiểu gật đầu nhỏ đáp!
Bạch Tử Phàm ở của Linh Nhi nghỉ ngơi tu luyện một đêm.
Trước khi đi hắn giao cho cô nàng ít linh thạch, dăn dò cô nàng hãy sống thật tốt, hãy thật kiên cường.
Cái hắn không để ý là sau khi hắn rời đi, Linh Nhi đứng ở sau lưng nươc mắt dưng dưng nhìn hắn. Sau đấy nàng cắm răng quật cường, đôi mắt đang màu đèn bỗng chuyển sang màu tím vàng. Và cũng chính từ đây vận mệnh của nàng bắt đầu thay đổi.
Bạch Tử Phàm hắn chắc không thể ngờ rằng một tiểu ăn mày mà hắn tiện tay cứu giúp ở bên đường ấy, sau này sẽ một tuyệt thế ma nữ, một tuyệt đại thiên kiêu hô phong hoán vũ ở Linh Vũ đại lục này. Nếu như hắn biết, hắn chắc chắn hắn phải tặc lưỡi than rằng, khí vận của hắn cũng quả tốt đi, Thiên Đạo đối với hắn thật là ưu ái, nói đúng hơn là tên 'tác giả' thiết lập cốt truyện cũng tài tình quá đi!
....
Trên đường Bạch Tử Phàm nhìn khung cảnh mênh mông phía trước thở dài, hắn cũng không dám nhận hắn là người tốt lành gì. Tính cách của hắn nói đúng ra là khá trầm tính, ít nói. Gần như tính cách hắn phần lớn ảnh hưởng từ tuổi thơ của hắn, thi thoảng hắn sẽ tỏ ra vô sỉ một chút để cho cuộc đời bớt tẻ nhạt đi.
Hắn cũng chỉ có thể giúp tiểu nha đầu đó đến vậy!
...
Bảy ngày sau, Bạch Tử Phàm đã đến Tắc Bắc hoang mạc.
Khí hậu nơi đây khá nóng bức, quả đúng với tên gọi là hoang mạc, câycối khô cằn, thực vật rất khó phát triển. Một nơi chỉ có cát và đất đá mà không có tuyết.
Hắn nghe giang hồ đồn thổi rằng. Tắc Bắc hoang mạc này vô cùng đáng sợ, vào mùa hè thì trời không thể nào có tuyết, vào mùa đồng thì trời càng lạnh hơn so với mùa hè. Đặc biệt hơn người ta đồn rằng ở Tắc Bắc hoang mạc có một lời nguyền mà hơn một nghìn năm qua chưa có ai phá được, lời nguyền rằng: những kẻ bị cụt chân không thể nào đi bộ vào Tắc Bắc hoang mạc được.
Tắc Bắc hoang mạc thật là một nơi bí ẩn a!
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
"Phiền bỏ mẹ"
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.