••• Trên một ngọn núi cao ở Gia Mã Đế Quốc, nơi Vân Lam Tông tọa hạ. Từ trên không trung, một vết rách không gian được mở ra. Đoàn người đi ra khỏi hư không, nhẹ nhàng đáp xuống. “Vận Nhi, ngươi cuối cùng về rồi!” Vân Sơn nhìn thấy Vân Vận trong đám người thì đi đến nói. “Bẩm sư tôn, đồ nhi đã về!” Vân Vận cung kính nói. “Về là tốt rồi! Thế còn tiểu hiền tế của ta đâu?” Vân Sơn hỏi. Lão đã mong chờ được gặp tiểu hiền tế lâu lắm rồi a. “Nhạc phụ đại nhân tìm tiểu tử?” Lâm nghe được cuộc trò chuyện giữa Vân Vận và Vân Sơn bèn bước đến mở miệng nói. “Ngươi là?” Vân Sơn nhàn nhạt hỏi. “Tiểu tử tên Diệp Lâm! Là phu quân của Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên!” Lâm nhẹ giọng nói. Bùm Nghe Lâm nói xong, Vân Sơn như có một quả bom nổ trong đầu. Lão vừa nghe cái gì? Hắn nói ‘hắn là phu quân của Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên'? Hắn thu cả 2 sư đồ? “Ngươi cũng thật bản lĩnh a! Thu cả Tông Chủ đương nhiệm và Thiếu Tông Chủ a!” Vân Sơn híp mắt cười nói. Lão không ngờ tên tiểu tế này ăn mía ăn cả cụm a. “Nhạc phụ đại nhân đã quá lời rồi a! Tiểu tử chỉ có chút tài mọn mà thôi!” Lâm khiêm tốn nói. Hắn cũng chả rảnh mà đu khoe khoang làm gì, giả heo ăn thịt hổ vui hơn nhiều. “Được rồi! Trước tiên vào trong rồi hãy nói!” Vân Sơn đề nghị. Hiện tại đang đứng ở bên ngoài nên cũng không tiện mà nói chuyện. “Được a!” Lâm cũng tán thành với ý kiến của Vân Sơn. Sau đó, Lâm cùng chúng nữ theo Vân Sơn vào trong Đại Điện. Tiếp đó Vân Sơn cho đệ tử đi chuẩn bị phòng nghỉ cho khách, chúng nữ cũng đi theo về phòng nghỉ ngơi. Hiện tại trong Đại Điện chỉ còn có Vân Vận, Nạp Lan Yên Nhiên, Lâm và Vân Sơn. “Thế tiểu hiền tế tu vi thật đã ở cảnh giới nào rồi?” Vân Sơn tò mò hỏi. Lần trước nghe Vân Vận nói hắn đã là Đấu Hoàng Tam Tinh, không biết bây giờ là phát triển để đâu rồi. Lâm cười nhưng không đáp mà tỏa ra khí tức của bản thân. Ầm Ầm Ầm Khí tức vừa tỏa ra, không gian xung quanh hơi chấn động. “Đấu...Đấu Tông?!” Vân Sơn chấn kinh nói. Vân Vận cùng Nạp Lan Yên Nhiên cũng hơi kinh ngạc nhìn lấy Lâm, thầm nghĩ: “Chàng hay lắm! Dám giấu chúng ta tu vi thật!” Nhưng trong đó lại là niềm tự hào, nam nhân của các nàng là một tuyệt thế yêu nghiệt, tương lai thành tựu có khả năng cao là Đấu Đế a. “Chính xác hơn là Đấu Tông Thất Tinh!” Lâm bổ sung thêm. Bùm Lại một tin tức gây chấn động mạnh cho Vân Sơn. Đấu Tông Thất Tinh? Ta dựa vào đan dược của ngươi mới đột phá Đấu Tông Nhất Tinh. Từ lúc đó cũng chỉ đâu đó chưa đến 1 tháng a. Thế quái nào ngươi đột phá từ Đấu Hoàng Tam Tinh lên đến Đấu Tông Thất Tinh? Dù cho ngươi có phục dụng đan dược thì cũng quá nhanh đi. Với lại số lượng nhiều như thế nào mới đủ để ngươi đột phá một đại cảnh giới nhanh như vậy? “Ngươi có còn là con người không thế?” Vân Sơn nghi hoặc hỏi. “Tiểu tử là con người mà! 100% luôn á!” Lâm nhún vai cười nói. Trừ cái huyết mạch Sáng Thế Thần Long ra thì toàn bộ từ đâu đến cuối chắc chắn là của con người. “Rồi rồi! Nghe ngươi một hồi chắc ta loạn não quá!” Vân Sơn lắc đầu nói. Nếu cứ nói chuyện với tiểu hiền tế thì chắc lão bị phá hỏng luôn kiến thức về thế giới xung quanh luôn cũng không chừng a. “Vậy vào vấn đề chính!” Lâm lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Vân Sơn nói: “Đây là lễ vật mà tiểu tử dùng làm sính lễ cầu thân với Vận Nhi! Mong nhạc phụ đại nhân nhận lấy!” Vân Sơn nhìn vào trong nhẫn trữ vật thì khóe miệng cong lên cười nói: “Tiểu hiền tế tốt a! Từ giờ ngươi cứ xem Vân Lam Tông như nhà của mình a!” Đương nhiên, nhìn thấy đống sính lễ trong nhẫn trữ vật thì lão không khỏi vui mừng một phen a. Với sính lễ mà tiểu hiền tế dâng lên thì Vân Lam Tông này trong khoảng 20 năm không cần ra ngoài làm việc a. Trong đống sính lễ thì Lâm còn có bỏ vào hơn 100 bình đan dược các loại từ Tứ Phẩm đến Lục Phẩm, tha hồ mà xài. “Báo!” Trong lúc Vân Sơn đang hài lòng với đống sính lễ thì một tên đệ tử chạy vào. “Có chuyện gì?” Vân Sơn lạnh giọng nói. Lão đang cao hứng thì có người chen ngang, có thể không hơi bực sao. “Hồi bẩm lão tông chủ! Cổ Hà Trưởng Lão muốn cầu kiến!” Tên đệ tử cung kính nói. “Cho hắn vào!” Vân Sơn nhàn nhạt nói. Tên đem tử cũng lui xuống Sau đó một thanh ảnh với bạch lam y bào bước vào, đó chính là Cổ Hà. “Cổ Hà bái kiến Lão Tông Chủ!” Cổ Hà khom người cung kính nói. Lâm nghe người đến là Cổ Hà thì cũng quay sang thì thầm giật mình. Để chắc chắn hơn, Lâm kích hoạt Tả Luân Nhãn thì đúng như hắn đoán, trong cơ thể của Cổ Hà có Ma Lực. “Cổ Hà, ngươi có việc gì cần tìm ta à?” Vân Sơn lên tiếng hỏi. “Hồi bẩm Lão Tông Chủ! Tiểu tử muốn so tài với Diệp công tử!” Cổ Hà chỉ tay về hướng Lâm nói. “Vì sao?” Vân Sơn tò mò hỏi. “Chỉ là nghe danh của Diệp công tử đã lâu. Nay có dịp gặp mặt nên muốn cọ xát với công tử một phen!” Cổ Hà nhẹ nhàng nói. “Cọ xát với ta? Ngươi xứng?” Lâm thầm cười lạnh nghĩ. Chỉ với một chút Ma Lực đó mà đòi cọ xát với ta. Thuần Ma Lực như Xích Diệm còn bị ta đánh gà bay chó chạy chứ nói gì một tên chỉ có 1/10 Ma Lực như ngươi. “Được a!” Vân Sơn cũng tán thành. Bởi lão cũng muốn biết chiến lực của tiểu hiền tế của lão mạnh đến mức nào. “Tiểu hiền tế, ngươi không có ý kiến gì chứ?” Vân Sơn quay sang hỏi Lâm. “Được a! Sẵn tiện để tiểu tử vận động tay chân một chút! Dạo này rảnh tay hơi lâu nên gần quên mất cảm giác chiến đấu rồi!” Lâm cười nói. “Được! Vậy chúng ta ra bên ngoài!” Vân Sơn nói rồi dẫn đầu đoàn người đi ra. “Vận Nhi, Yên Nhi, 2 nàng lát nữa nhớ kích hoạt tấm phù bảo hộ mà ta đưa cho hôm trước! Có lẽ lát nữa ta sẽ tung toàn lực!” Lâm nhẹ giọng căn dặn. “Chàng tung toàn lực? Có cần phải như vậy không?” Vân Vận nghi hoặc hỏi. Nàng vốn biết phu quân của nàng không chỉ vì một tên nhãi nhép mà tung toàn lực. “Ta nghi ngờ tên đó sẽ xuất hiện!” Lâm nhẹ giọng nói. Nghe Lâm nói thì cả 2 nàng cũng đoán được ‘tên đó' trong lời nói của Lâm là ai. Chỉ có thể là Xích Diệm, người mà có thể khiến cho phu quân của các nàng dốc toàn lực mà đánh. Nếu nói như vậy, không lẽ Cổ Hà có dính líu với tên đó. Một suy nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối. Một lát nữa sẽ có thể chứng minh được suy nghĩ hoang đường đó là thật hay không. ••• Ở bên dưới võ đài. Lâm cùng với Cổ Hà đang đứng đối diện với nhau. Vân Sơn đứng ở giữa làm trọng tài. Phía trên khán đài chính là chúng nữ của Lâm, một số trưởng lão và đệ tử. “Có ai biết vị công tử kia là ai không?” Một tên đệ tử lên tiếng. “Không biết a! Nhưng nghe nói là nam nhân của Vân Tông Chủ a!” Một đệ tử khác nói. “Cái gì? Nam nhân của Vân Tông Chủ? Rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?” Một đệ tử khác cũng lên tiếng. “Thảo nào Cổ Hà Trưởng Lão muốn so tài với vị công tử này!” Một đệ tử khác cuối cùng cũng hiểu ra lý do cho màn so đấu này. Trên khán đài, một đám đệ tử bàn tán xôn xao. Riêng về phần chúng nữ thì vẫn bình tĩnh. “Nguyệt tỷ! Thiếu gia có thể thắng không?” Thanh Lân và Tiểu Tuyết lên tiếng hỏi. “Không cần lo! Phu quân mạnh lắm! Tên đó chưa đủ để phu quân dốc toàn lực!” Minh Nguyệt mỉm cười nói. Trước giờ nàng thậm chí còn chưa thấy phu quân nàng đánh toàn lực với tên nào khác ngoài cái tên Ma Tộc Xích Diệm kia. “Cái này thì chưa hẳn!” Vân Vận chen vào rồi nói tiếp: “Vừa nãy phu quân có nói với ta rằng có khả năng tên đó sẽ xuất hiện!” “Cái gì? Tên đó làm sao lại có liên quan ở đây?” Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi. Nhưng bất giác nàng đã nghĩ đến thứ gì. “Vật thí nghiệm!” Minh Nguyệt nhẹ giọng nói. Vân Vận gật đầu xác nhận. “Vậy không lẽ tên Cổ Hà kia...” Minh Nguyệt thầm đoán và nhìn xuống Cổ Hà. “Khả năng cao là vậy!” Vân Vận gật đầu đáp. “Nếu thực sự tên kia có liên quan thì lát nữa chúng ta cũng không thể tham chiến được!” Minh Nguyệt đáp. Ở Tháp Nhĩ Qua, nàng đã cảm nhận được cái khí tức vượt qua cả tu vi của nàng nên đương nhiên nàng biết được tên kia kém nhất cũng là Đấu Tôn hoặc hơn. “Ta cũng cho là vậy! Nếu tên đó xuất hiện thì chỉ có thể cố gắng bảo vệ các đệ tử của Vân Lam Tông thôi!” Vân Vận nhẹ giọng nói. Ở bên dưới đài. “Trận đấu nghiêm cấm dùng chiêu đoạt mạng đối phương, hiểu chưa?” Vân Sơn nói quy tắc của so đấu cho Lâm và Cổ Hà. Cả 2 người gật đầu. “Được! Vậy trận đấu bắt đầu!” Vân Sơn hô xong thì thân ảnh biến mất và xuất hiện bên dưới võ đài. Ngay khi Vân Sơn vừa hô ‘bắt đầu' thì Cổ Hà cũng bắt đầu vận Đấu Khí lên bản thân, chuẩn bị chiến đấu. Lâm cũng lấy ra Hắc Ảnh Kiếm, cơ thể chuyển về thế thủ, đôi mắt bình tĩnh nhìn Cổ Hà. Hít Lâm hít một hơi, vận Đấu Khí xuống dưới chân để gia tốc. Ngay phút chốc, Lâm đã tiếp cận Cổ Hà, chuẩn bị một kiếm chém xuống. Nhưng ngay khi Lâm chuẩn chị chém xuống thì Cổ Hà nở ra một nụ cười bí hiểm. Lâm cảm nhận được nguy hiểm, theo phản xạ, liền chuyển kiếm từ thế công tới về thế thủ che chắn nhang ngực. Keng Keng Keng Đúng như Lâm dự liệu, khoảng 3 kim châm xuất hiện và va vào Hắc Ảnh Kiếm. Lâm ngay khi tấn công thất bại thì lùi bật về phía sau, lại lần nữa vào tư thế thủ. “Không ngờ Cổ Hà Trưởng Lão lại chơi ám khí đấy!” Lâm ngưng một chút rồi thầm nghĩ: “Xem ra muốn ép tên này xuất ra Ma Lực thì cần nỗ lực một chút a!” - -- Xin lỗi ae vì up chỉ 1 chap. Do đàn bệnh nên hơi mệt, dậy hơi trễ nê chỉ viết được 1 chap Tối tác sẽ cố gắng up 2 chap nữa cho ae. Bây giờ tác học online rồi. Ae đọc vui vẻ. Like vs ủng hộ tác nhiều lên nha. Truyện mới tác đã viết được 6 chap rồi, cứ hóng đê.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]