Chương trước
Chương sau
•••
Gia Mã Đế Quốc.
Trong một không gian tách biệt nào đó.
ẦM ẦM ẦM
“Tiểu hiền tế đừng có tránh né mãi vậy! Đứng lại đánh với ta một trận đi!”
Hiện tại, Lâm đang phải chật vật vì nhạc phụ đại nhân của hắn, Cổ Nguyên, phụ thân của Huân Nhi.
“Ta có điên mà mới ở lại lãnh chiêu của ngươi a!”
Lâm không nhịn được mà la lên.
“Hừ! Không đứng lại thì ta cũng khiến cho ngươi đứng lại!”
Cổ Nguyên hừ lạnh nói.
Quay trở lại 3 tiếng trước.
Lâm đang cùng chúng nữ trò chuyện trong đình viện.
“Bẩm tiểu thư! Tài sản của Mộc Gia đã về đến rồi!”
Một gia đinh chạy vào bẩm báo.
“Vậy sao! Ta đến liền!”
Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ giọng nói. Sau đó đi đến chỗ của Lâm nói:
“Phu quân! Phần thưởng của chàng về đến rồi!”
“Tới rồi sao! Chúng ta đến đó xem!”
Lâm kéo tay của Nạp Lan Yên Nhiên rồi rời đi.
Cả 2 người cùng đi đến nơi mà phân nửa tài sản của Mộc Gia được chuyển đến.
Trước mặt Lâm là khoảng gần 400 chiếc xe ngựa chứa phân nẳa tài sản của Mộc Gia.
“Mộc Gia giàu phết nhỉ!”
Lâm nhẹ giọng cảm thán. Hắn cũng ngờ tiện tay lại vớ được nhiều tiền đến vậy a.
“Vậy chàng định làm gì với đống này?”
Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
“Chia làm 5 phần đi! Nàng thu xếp dâng lên 1 phần cho nhạc phụ đại nhân! 1 phần chuẩn bị mang đến Vân Lam Tông! 3 phần còn lại thì thu hết vòng 3 cái nhẫn trữ vật riêng biệt cho ta!”
Lâm nhẹ nhàng phân phó nói.
“Ừm! Để thiếp đi sắp xếp!”
Nạp Lan Yên Nhiên nghe lời Lâm mà đi phân phó cho hạ nhân.
“Đến rồi thì cũng nên ra mặt chứ nhỉ?”
Ngay khi Nạp Lan Yên Nhiên vừa đi khỏi thì Lâm nhìn lên không trung nói.
“Không hổ là nam nhân của Huân Nhi a! Có thể phát hiện ra ta!”
Đúng lúc này, một thân ảnh trung niên nam tử với bạch lam y trên thân xuất hiện. Mà khoan, hắn vừa nói là ‘nam nhân của Huân Nhi’? Không lẽ người này là...
“Ra là nhạc phụ đại nhân, Cổ Nguyên a! Tiểu hiền tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!”
Lâm cúi người cung kính nói.
“Được a! Xem ra tiểu tử ngươi cũng không tồi! Nhưng bất quá, ta lại muốn đánh với ngươi một trận!”
Cổ Nguyên vuốt râu cười nói.
“Ây da! Nhạc phụ đại nhân nói đùa! Tiểu hiền tế làm sao mà đánh lại nhạc phụ đại nhân cơ chứ?”
Lâm xua tay nói. Có rảnh hơi lắm mới đi đánh nhau với Cổ Nguyên, lỡ như hắn lỡ tay làm nhạc phụ bị thương thì kiểu gì hắn cũng bị Huân Nhi quở trách.
“Hừ! Ngươi không có quyền từ chối!”
Cổ Nguyên từ khi đọc xong bức thư của Huân Nhi gửi đã muốn đi tìm phu quân nàng mà điều giáo một phen. Chưa chi mà Huân Nhi đã thất thân cho tên tiểu tử này, khiến nàng không thể thức tỉnh huyết mạch được nữa.
Nhưng Cổ Nguyên nào biết, ngay khi mà Lâm song tu với Huân Nhi thì cái Hỗn Độn Thần Thể của hắn đã biến đổi huyết mạch của nàng một chút, khiến nó dù cho bị thất thân vẫn có thể tu luyện bình thường, thậm chí thiên phú được nhân 3. Khả năng cao là Huân Nhi sẽ bước vào Đấu Đế chỉ trong 1 2 năm nếu Lâm tích cực cho nàng ăn đan như ăn kẹo, song tu cùng nàng như máy cày a.
Cổ Nguyên nói xong thì phong tỏa không gian, không cho Lâm cơ hội chạy thoát.
“Ể! Nhạc phụ đại nhân đùa tiểu hiền tế đúng không?”
Lâm giả vờ sợ hãi hỏi. Cổ Nguyên chỉ cười mà không đáp, tay giơ lên chuẩn bị xuất chiêu.
Cổ Nguyên một chưởng hướng Lâm mà đánh tới.
Lâm thấy vậy thì liền xách chân lên mà chạy. Mặc dù Lâm có thể ở lại đánh với Cổ Nguyên nhưng hắn lại không rảnh mà đánh. Một phần là sợ Huân Nhi giận hắn, còn một phần là hắn đang trọng thương. Hiện tại hắn mới chỉ khôi phục được 70%, vẫn chưa thể chiến toàn lực được a.
ẦM ẦM ẦM
Quay lại hiện tại, Lâm đang bị Cổ Nguyên đuổi dí trối chết.
“Đờ mờ! Lão già, ngươi có còn thiên lý nữa hay không! Tiền bối mà đi ăn hiếp hậu bối!”
Lâm nhịn không được chửi tục lên. Nhưng Cổ Nguyên không quan tâm, lão vẫn cứ tiếp tục phát động tấn công.
ẦM ẦM ẦM
“Hừ! Vậy thì đừng trách ta không nương tay!”
Thấy Cổ Nguyên không thèm để tâm lời của hắn. Hắn phóng lên không trung, lấy Hắc Ảnh Kiếm ra, chuẩn bị đối chiến.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Cổ Nguyên, kích hoạt Tả Luân Nhãn(Sharinga),chuyển dời tư thế về thế xuất kiếm bình thường của hắn.
Cổ Nguyên thấy vậy thì đôi mắt híp lại, cảm nhận được sự nguy hiểm trong ánh mắt và tư thế của Lâm.
“Tiểu hiền tế thật không đơn giản!”
Cổ Nguyen thấp giọng nói. Mặc dù lão cảm nhận được tu vi của Lâm, thấp hơn lão cả một đại cảnh giới. Nhưng khi thấy ánh mắt và tư thế chiến đấu của Lâm thì không khỏi chấn kinh. Bởi lão cảm nhận được sự nguy hiểm trong kiếm chiêu mà Lâm sắp tung ra.
Hít
Lâm hít vào một ngụm khí để tập trung Đấu Khí xuống Hắc Ảnh Kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn Cổ Nguyên.
“Kiễm kỹ, thức thứ nhất, Ảnh Trảm!”
Lời vừa dứt, Lâm dồn hết tộc độ mà bản thân có được lao một đường thẳng về phía Cổ Nguyên. Tốc độ hiện tại của hắn có thể nói là cực nhanh.
Vèo
“Cái...”
Trước ánh mắt đầy kinh hãi của mấy tên hộ vệ và Cổ Nguyên. Lâm đã xuất hiện ngay trước mặt của Cổ Nguyên, trên tay là Hắc Ảnh Kiếm chuẩn bị bổ xuống.
Keng
Ngay khi mà Hắc Ảnh Kiếm được bổ xuống thì một thanh kiếm bỗng xuất hiện và chặn lại, tạo ra thanh âm va chạm kim loại giữa 2 thanh kiếm.
Thấy một kiếm kết thúc của Lâm đã thất bại, hắn lui về phía sau, tiếp tục thủ thế.
“Nguy hiểm quá!”
Cổ Nguyen thở phào một hơi nhẹ nhõm nói. Lúc nãy, lão đã lấy từ nhẵn trữ vật ra một thành kiếm để đón đỡ kiếm chiêu của Lâm.
“...”
Lâm vẫn không nói câu gì, tay vẫn cầm Hắc Ảnh Kiếm, ánh mắt chăm chú nhìn Cổ Nguyên.
“Tiểu hiền tế thật đúng là một thiên tài yêu nghiệt a! Không chỉ tu vì mà kinh nghiệm chiến đấu cũng không tồi!”
Cổ Nguyên cảm thán nói. Lão vốn định đến đây để dạy dỗ tên tiểu tế này một chút, không ngờ lại lỡ tay khiến hắn nghiêm túc đến vậy. Nếu đây là một trận sinh tử chiến thì có lẽ người chết chính là lão.
Đôi mắt quỷ dị cùng với cái tư thế thủ kiếm kỳ lạ khiến Lâm giống như một cái mặt hồ tĩnh lặng, có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, không để lộ ra dù là một kẽ hở.
Lâm mà biết suy nghĩ của Cổ Nguyên lúc này thì chắc chỉ biết mừng thầm khi ở Địa Cầu, hắn đã tham gia một bộ môn kiếm đạo(kendo) của Nhật và được chỉ dạy từ những điều cơ bản nhất. Khi sang đây thì những kiến thức đó được áp dụng vào thực tế khiến hắn dễ dàng thành thục kiếm thuật của bản thân.
“Thế có cần đánh nữa không, nhạc phụ đại nhân?”
Lâm lạnh lùng nói. Trong một trận chiến, thả lỏng trước kẻ địch chính là tìm chết cho bản thân.
“Có lẽ là không!”
Cổ Nguyên nhún vai cười đáp. Khảo nghiệm tư cách con rể của lão đã hoàn thành. Việc còn lại chỉ có thể là chờ tên tiểu tế này đến Cổ Tộc dâng sính lễ cưới Huân Nhi thôi.
“Phù!”
Nghe Cổ Nguyên nói vậy thì hắn mới thu hồi Hắc Ảnh Kiếm lại, tâm thần thư giãn ra một chút. Nhưng vẫn không thể giấu được vẻ mệt mỏi vì thân mang trọng thương lại phải vận dụng Đấu Khí để chiến đấu. Không mệt mới lạ.
Sau đó Cổ Nguyên cũng giải khai phong tỏa không gian rồi nói:
“Tiểu hiền tế nhớ đến Cổ Tộc một chuyến! Ta sẽ chờ ở đó!”
Nói xong, Cổ Nguyên cùng mấy hộ vệ cũng theo đó mà rời đi.
“Haizzz! Thật phiền phức!”
Thấy đám người Cổ Nguyên rời đi thì Lâm mới nhẹ nhàng đáp xuống đất, lắc đầu nói.
“Phu quân! Vừa nãy là...”
Nạp Lan Yên Nhiên lúc này đi đến, kéo tay hắn nói. Vừa nãy nàng thấy phu quân của nàng biến mất rồi bỗng xuất hiện. Với kiến thức của nàng thì chắc chắn là một cường giả Đấu Thánh, bởi chỉ có Đấu Thánh mới có năng lực phong tỏa không gian.
“Nhạc phụ đại nhân của Huân Nhi, tỷ muội với nàng!”
Lâm nhàn nhạt nói. Nếu lúc nãy, Cổ Nguyên đến đây với ý định giết hắn thì có lẽ hắn đã phải tung toàn lực, kèm theo đó là hậu quả rất chi là kinh khủng, chính là bị thương cực nặng, có khả năng là hắn phải nằm giường vài tháng a.
“Thế nhạc phụ đại nhân chàng đến đây làm gì?”
Nạp Lan Yên Nhiên tò mò hỏi.
“Kiểm tra ta thôi!”
Lâm cười nói, tay xoa đầu của nàng.
“Ưm...!”
Được Lâm xoa đầu khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên thấy rất thoải mái.
Reng Reng Reng
Đúng lúc này, Lâm cảm nhận được Ngọc Bội Truyền Âm của hắn rung lên.
“Phu quân đấy à!”
Lâm liền truyền Đấu Khí vào để sử dụng thì giọng nói của Tiêu Mị vang lên.
“Mị Nhi đấy à! Có chuyện gì sao?”
Lâm cười nói. Mà hắn đoán ở phía bên kia có chuyện nên Tiêu Mị mới liên lạc với hắn.
“Đúng vậy a! Biểu tỷ của thiếp bị thương! Bọn thiếp đã dùng mọi cách nhưng biểu tỷ vẫn không tỉnh lại! Phu quân co cách nào không?”
Tiêu Mị giọng khẩn trương nói.
Mà khoan, biểu tỷ? Không lẽ là Tiêu Ngọc?
“Ý nàng là Tiêu Ngọc?”
Lâm tò mò hỏi.
“Đúng vậy a! Phu quân biết nàng?”
Tiêu Mị hỏi ngược lại.
“Không biết! Nhưng biểu tỷ của nàng có thể là ai khác ngoài Tiêu Ngọc?”
Trong Tiêu Gia thì Tiêu Mị chỉ có gọi Tiêu Ngọc là biểu tỷ, còn Huân Nhi là biểu muội. Có thể nhầm lẫn được sao?
“Được rồi! Nàng mau đưa Ngọc Bội Truyền Âm đến gần chỗ Tiêu Ngọc đi! Ta sẽ dùng Đấu Khí mà kiểm tra tình hình của nàng!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Nghe vậy thì Tiêu Mị lập tức làm theo.
“Được rồi đó phu quân!”
Tiêu Mị nói. Lâm nghe vậy thì vận chuyển Đấu Khí thông qua Ngọc Bội Truyền Âm mà tiến sang đầu bên kia.
Sau một hồi kiểm tra thì hắn thấy linh hồn của Tiêu Ngọc có vài chỗ bị rạn nứt.
“Cái này là tổn thương linh hồn!”
Lâm kinh ngạc nói. Lần trước, tình trạng của Vân Vận cũng y như Tiêu Ngóc, bị rạn nứt linh hồn.
Nhưng mà tại sao Tiêu Ngọc lại bị thương tổn linh hồn? Không lẽ Hồn Tộc bắt đầu rục rịch rồi...
“Các nàng cứ để Tiêu Ngọc nằm ở đó! Vài ngày nữa ta sẽ quay về đó chữa trị cho nàng!”
Hiện tại, tổn thương linh hồn chỉ có hắn là có thể chữa trị thông qua Nguyệt Hồn Khúc và Hồn Cầm mà thôi.
“Được!”
Tiêu Mị gật đầu đáp rồi ngắt liên lạc.
[Phát động nhiệm vụ: Chữa trị cho Tiêu Ngọc
Mô tả: Tiêu Ngọc bị người Hồn Tộc tấn công, gây ra thương tổn linh hồn cho nàng. Ký chủ cần phải hồi phục lại linh hồn cho Tiêu Ngọc
Phần thưởng: 1.000.000 điểm thành tựu, Sát Long Bí Quyền, Bích Lam Kiếm
Thất bại: Tiêu Mị và Huân Nhi đau buồn]
Nhìn bảng nhiệm vụ xuất hiện, Lâm thầm mỉm cười.
- --
Hôm nay 3 chap thôi nha ae.
Tác vừa bị sốt hôm nay nên hơi mệt.
Ae đọc vui vẻ.
Mai tác sẽ ráng viết vài chap cho ae.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.