Thế giới bên ngoài mưa mưa gió gió đều không quét đến người đang nằm trong bệnh viện.
Lâm Tuyết lúc này cũng tỉnh lại, không nhưng tỉnh lại còn biết chính mình là ai.
Không sai, Lâm Y Thần lúc này đã tỉnh. Không những tỉnh còn muốn chửi má nó. Không những chửi má nó còn muốn bóp chết 1809.
Có ai sẽ xui xẻo như vậy không?
Chết mà sống lại vốn là chuyện tốt nhưng chết vì lọt hố, sống lại cũng lọt hố suýt nữa bò không ra, không có gì có thể càng thảm hơn.
“1809! Tốt nhất ngươi nên nói rõ đây là chuyện gì!”
Lâm Y Thần nghiến răng nghiến lợi. Càng nhìn hệ thống càng hận nổ não.
“Chuyện gì?” 1809 ngơ ngác nhìn Lâm Y Thần, người vẫn đang ngồi xổm góc nhà đào hố.
Lâm Y Thần mặt có chút vặn vẹo, trong mắt cô, mỗi một xẻng 1809 đào xuống lại có một chút bụi bay lên, góc tường cũng quỷ dị lõm xuống một chút. Trên thực tế, khi tỉnh lại, trong mắt Lâm Y Thần, cái phòng bệnh VIP đàng hoàng tử tế này khắp nơi có hố, phần lớn đều không thâm, cũng không có tạo tổn hại gì mặt ngoài cả. Chính là y tá vào phòng luôn khẽ bị vấp trong khi mặt đất không có gì!
Vâng, nguyên nhân là hắn, chính là hắn, 1809 hố!
Đừng nói phòng bệnh, ngoài hành lang cũng có hố!
Thật sự là thần mẹ nó hố!
Rốt cuộc cái hệ thống này có bao nhiêu rảnh mà đào nhiều hố đến như vậy?
“Còn hỏi chuyện gì? Tại sao ta biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133635/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.