“Ngày mới!”
Lâm Tuyết thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này ánh nắng ban mai vừa xuất hiện giống như một bàn tay vô hình khổng lồ nhanh chóng kéo rút đi tấm màn đen bao phủ lên vạn vật để lộ ra một mảnh thiên không màu lam nhạt trong vắt. Hoa thơm chim hót, nơi nơi tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Lâm Tuyết mặt vô biểu tình kéo lại rèm cửa. Nơi này lại đẹp cũng không phải quê hương, có bao nhiêu người đều không thể bằng một người…
Cộc cộc cộc.
“Lâm Tuyết, Trần Minh đến. Chúng ta đi chơi thôi!”
Nằm trên giường trùm chăn kín mít Lâm Tuyết vẫn nghe được tiếng gọi của Hà Yến.
Vẫn là âm thanh giọng nói đó nhưng Lâm Tuyết rõ ràng, người vẫn là người đó, chỉ là tâm khác rồi.
“Không đi!” Lâm Tuyết lên tiếng. “Hai người đi chơi đi. Mình… khó chịu… Một tháng luôn có mấy ngày, không phải lo!”
“A! Vậy bọn mình đi trước, cậu nghỉ ngơi ha!”
Hà Yến ngượng ngùng vội vàng lôi kéo Trần Minh rời đi.
“Một tháng luôn có mấy ngày?” Trần Minh tỏ vẻ dường như đã biết chuyện gì đó không tưởng được.
“Ai nha, đừng nói!”
Hà Yến xấu hổ đánh gãy Trần Minh.
Lâm Tuyết nằm trên giường vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được. Từ đêm qua đến giờ hai mắt liền vẫn khô khốc đau xót, Lâm Tuyết rõ ràng thân thể đã rất mệt mỏi nhưng không hiểu sao vẫn luôn như vậy trằn trọc.
Trong đầu đủ loại suy nghĩ, hình ảnh trình diễn chạy show, Lâm Tuyết cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133572/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.