🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ca phẫu thuật kéo dài mười mấy tiếng, bác sĩ lấy rất nhiều vụn đá trên lưng Thượng Khả ra, trong đó có một mảnh suýt chút nữa xuyên thủng cả phổi, có thể nói là nguy hiểm vô cùng. Tuy phẫu thuật thành công nhưng chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, cần phải quan sát thêm một hai ngày nữa.
Thượng Khả được đưa vào phòng bệnh VIP, Lục Tu Phàn vẫn luôn trông nom bên cạnh, nắm lấy bàn tay quấn đầy băng của cậu, không nhúc nhích như được điêu khắc.
Lúc này, máy liên lạc trên cổ tay hắn rung lên, là đội trưởng đội võ trang phụ trách điều tra sự cố lần này gửi một phần báo cáo điều tra bước đầu đến. Căn cứ vào sự phá hủy ở hiện trường và tàn lưu đá vụn, có thể đoán được đây là một loại bom điều khiển từ xa, hơn nữa còn được trang bị máy cảm âm, nó được gắn trong cơ thể của người thủ ước Jill, chắc là tiếng còi báo động của hộ vệ lúc đó đã làm kinh động tới đối phương, nên người đó vội vàng kích hoạt kíp nổ.
"Lập tức phái người đi kiểm tra thân thể người thủ ước ở trung tâm phân phối, dinh thự và Việt gia." Lục Tu Phàn tạm thời chưa thể khẳng định chuyện này nhằm vào Thượng Khả hay là mình, nhưng đối phương hiển nhiên đã lợi dụng người thủ ước làm vũ khí.
Tiếp nhận mệnh lệnh, đội trưởng đội võ trang nhanh chóng triển khai hành động, chỉ mất 1 ngày đã hoàn thành kiểm tra toàn bộ người thủ ước, kết quả không thu hoạch được gì. Nhưng trong lúc tra hỏi thì có một người thủ ước nói cho họ biết, mấy ngày trước từng bị tập kích, anh ta dựa theo điều khoản phản bạo lực để đánh trả, cuối cùng khiến cho đối phương không thể đắc thủ.
Quan quân phụ trách tra hỏi rất ngạc nhiên về chuyện này, chưa từng nghe nói người thủ ước có điều khoản phản bạo lực gì đó. Nhưng bởi vì anh ta phản kích nên đã cung cấp không ít manh mối cho họ.
Người thủ ước này trước kia từng làm lính trinh sát, trí nhớ vô cùng tốt, miêu tả tỉ mỉ diện mạo, trang phục, vũ khí... của kẻ tập kích. Ban đầu kẻ tập kích định dùng thuốc mê, kết quả vừa mới tới gần mục tiêu đã bị người thủ ước xuất thân lính trinh sát này phát hiện.
Ngay lập tức anh ta báo cáo việc bị tập kích cho người giám sát trung tâm phân phối, nhưng người giám sát thì phải cách ba ngày mới tới báo cáo cho Thượng Khả một lần, trừ khi có chuyện khẩn cấp, ví dụ như người thủ ước bị ngược đãi, chứ mấy loại việc đã được giải quyết hơn nữa không tổn hại gì rõ ràng không thuộc chuyện khẩn cấp.
Kết quả khiến Thượng Khả không thể phòng bị đúng lúc, dẫn đến bị thương nặng.
Người thủ ước Jill tất nhiên không có thân thủ tốt như lính trinh sát, bị người tập kích làm cho hôn mê rồi lén nhét bom loại nhỏ vào trong cơ thể. Lúc Jill tỉnh lại chắc không cảm thấy nguy hiểm nên vẫn đi làm như bình thường. Cho dù thân thể có chút không khoẻ cũng không nghĩ tới việc đi kiểm tra.
Căn cứ vào manh mối người lính trinh sát kia cung cấp, người của Lục Tu Phàn rất nhanh đã tra ra gốc rễ, chính là do hai gã quý tộc nọ.
Vì sao đám quyền quý lại phải kiêng kỵ Lục Tu Phàn? Là bởi vì trên tay hắn nắm giữ tư liệu của toàn bộ quý tộc trên Đế Quốc, bao gồm cả các giao dịch đen mà bọn họ lén tiến hành. Nếu thật sự tra xét, chắc chả được mấy người còn sạch sẽ. Lục Tu Phàn nắm giữ cán cân trắng và đen, vì sự ổn định Đế Quốc, hắn sẽ không xử lý các quý tộc vẫn biết giới hạn.
Sự tồn tại của hắn là một loại uy hiếp đối với giới quyền quý, cũng là một cây đao sắc bén treo trên đỉnh đầu bọn họ.
Lục Tu Phàn là Vương Tước cao quý, lại bị tập kích ở thủ đô, chuyện này khiến Nữ Vương vô cùng tức giận. Truyền thông không ngừng đưa tin, đủ loại suy đoán, nhưng đối với việc xả thân cứu chủ của Thượng Khả lại rất tán dương.
Lục Tu Phàn cũng không đính chính lần tập kích này là nhằm vào Thượng Khả, mà gán luôn cho hai quý tộc kia tội danh nội gián và có quan hệ với phần tử xã hội đen mà mấy hôm trước hắn điều tra ra, xem như thế lực phản động báo cáo cho Nữ Vương. Thái độ Nữ Vương xử lý thế lực phản động hoàn toàn khác việc một người thủ ước bị tập kích.
Hơn nữa chuyện này cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt, không ít quý tộc Đế Quốc đều có qua lại với một vài phần tử xã hội đen, hai tên quý tộc tập kích Thượng Khả cũng không ngoại lệ.
Nữ Vương nhận được báo cáo điều tra của Lục Tu Phàn, lập tức phái người hỗ trợ hắn thẩm tra thế lực phản động này. Mà một khi thẩm tra ra sẽ tước bỏ chức vị quý tộc, phạt tù chung thân.
Có mệnh lệnh của Nữ Vương, Lục Tu Phàn căn bản sẽ không cho hai tên quý tộc kia có cơ hội phản biện, kết cục này có thể biết trước được. Bọn chúng chắc không thể ngờ nổi Lục Tu Phàn lại vì một người thủ ước mà đuổi tận giết tuyệt mình. Bọn chúng còn tưởng rằng do mình xui xẻo, kích hoạt kíp nổ vào lúc không thích hợp, ngộ thương đến Lục Tu Phàn nên mới phải gánh chịu mầm tai hoạ như vầy.
Thượng Khả hôn mê nửa tháng, Lục Tu Phàn không chỉ tống hai tên quý tộc kia vào ngục giam, mà còn tranh thủ cơ hội phát triển cho Thượng Khả theo dư luận, khiến Nữ Vương phải một lần nữa chỉnh sửa lại pháp luật bảo vệ cho người thủ ước và chính thức xếp vào công pháp của quốc gia, cũng phái người chỉnh đốn lại các trung tâm phân phối, và tư liệu của thủ ước người.
Mãi đến bây giờ, rốt cuộc người thủ ước đã có được bảo đảm từ phía pháp luật của chính phủ, tuy rằng không thể bảo vệ hoàn toàn, nhưng ít ra cũng đã giảm đi tỉ lệ bị xâm hại.
Đồng thời, còn thêm một luật pháp phụ, nếu phát hiện có người lợi dụng người thủ ước để phạm tội, một khi điều tra ra, cho dù là thân phận hay địa vị, tất cả đều bị cực hình tại chỗ. Sự kiện vụ nổ lần này, cũng làm cho Nữ Vương ý thức được người thủ ước có thể bị lợi dụng và trở thành một loại vũ khí bằng thịt vô cùng nguy hiểm, nếu phòng tránh không kịp thời thì có thể cực kỳ nguy hại cho xã hội, phải dùng luật pháp thật nghiêm để phòng bị khi chưa xảy ra.
【 Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 1-- Thành lập cơ chế bảo vệ người thủ ước, phần thưởng thời gian ngưng lại 8 năm. 】
Một tháng sau Thượng Khả tỉnh lại, ý thức vừa mới khôi phục thì đã nhận được tin tức đến từ hệ thống.
Nhiệm vụ hoàn thành rồi sao?
Thượng Khả nhìn vách tường màu trắng, trong chớp mắt không biết mình đang ở chỗ nào.
Đến khi thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, mới biết được mình lại quang vinh vào bệnh viện. May mắn là, tuy rằng nằm nhưng còn chưa bị cứng.
Thượng Khả kiểm tra thân thể của mình, xác định tay chân đầy đủ, không bị tê liệt, mới an tâm lại.
Ngay sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng: 【 Hệ thống, không phải cậu nói là sau khi hoàn thành nhiệm vụ tuyến 1 thì sẽ có phần thưởng đặc biệt hả? 】
Hệ thống: 【 Đúng vậy, phần thưởng ngẫu nhiên. 】
【 Phần thưởng là cái gì? 】
Hệ thống: 【 Một lọ dịch bổ não 75ml. 】
【... Xin lỗi nha, cậu lặp lại lần nữa giùm cái. 】
Hệ thống: 【 Một lọ dịch bổ não 75ml. ( hình minh hoạ)】
Trong đầu Thượng Khả hiện lên một bình thủy tinh bằng lòng bàn tay, bên trong có chất lỏng màu xanh nhạt, trong suốt lấp lánh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái tên là lại cảm thấy thật đau trứng. Cậu liều sống liều chết làm nhiệm vụ cuối cùng chỉ nhận được một lọ dịch bổ não lừa đảo này hử?
Có điều, sau khi nhìn thấy tác dụng của bình dịch bổ não này, tất cả oán niệm của cậu lập tức tan thành mây khói. Loại dịch bổ não này có thể chữa trị thần kinh bị thương tổn, kéo dài tuổi thọ người thủ ước?!
Má nó, đây chính là thần dược a! Hệ thống rốt cục cũng phúc hậu được một lần, Thượng Khả cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Nhưng sự thật chứng minh, loại từ khen ngợi "phúc hậu" này vĩnh viễn không dùng để hình dung hệ thống.
Hệ thống: 【 Nhiệm vụ phụ tuyến 2------ Phân tích thành phần dịch bổ não, nghiên cứu ra thuốc kéo dài tuổi thọ người thủ ước. 】
Thượng Khả: 【... Một lọ dịch bổ não 75ml, nghiên cứu xong thì còn lại bao nhiêu cho tao dùng hả? 】
Hệ thống: 【 Phải xem xác suất sai lầm trong lúc thí nghiệm đã. 】
【 Hệ thống, chúng ta thương lượng nha, hay là cho thêm mấy bình nưac? Chỉ có 75ml, một ngụm cũng không đủ! 】
Hệ thống giả chết, không đáp lại.
Thượng Khả: (#‵′) 凸
Đang âm thầm lăng trì hệ thống trong lòng thì đột nhiên cảm giác có người tới gần, giương mắt nhìn lên, đúng là Lục Tu Phàn.
Vào lúc nào vậy?
Lục Tu Phàn mở miệng nói mấy câu, Thượng Khả lại không nghe được. Lúc này cậu mới phát hiện bốn phía vô cùng im lặng, không có một tiếng vang nào. Tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, tiếng tít tít của dụng cụ, tiếng ma sát của chăn đệm, tiếng nói chuyện của Lục Tu Phàn... mọi thanh âm đều biến mất.
Thượng Khả đơ mặt, rốt cục xác định được một sự thật, cậu đã điếc.
"Tiểu Trạch?" Lục Tu Phàn thấy Thượng Khả không nói lời nào, cúi đầu hỏi cậu, "Làm sao vậy?"
Thượng Khả giật giật môi, mở miệng nói: "Có phải tai tôi bị hỏng rồi không, sao không nghe thấy âm thanh gì hết?" Ngay cả tiếng của mình cũng không nghe được, cảm giác rất kỳ quái.
Sắc mặt Lục Tu Phàn khẽ biến đổi, lập tức gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ tiến hành thí nghiệm thính lực đơn giản cho Thượng Khả, cau mày nói: "Cú nổ mạnh có thể đã chấn thương đến xương tai của người bệnh, chúng tôi phải dùng dụng cụ để kiểm tra."
"Lúc trước sao không phát hiện ra?" Ánh mắt Lục Tu Phàn sắc lạnh nhìn bác sĩ.
Bác sĩ lạnh cả sống lưng, nơm nớp lo sợ trả lời: "Không nghe được có rất nhiều nguyên nhân, nếu là thương tổn không rõ ràng thì rất khó kiểm tra ra, phải kiểm tra kĩ càng hơn."
"Chữa khỏi cho em ấy!" Giọng Lục Tu Phàn rất nghiêm túc.
Bác sĩ không dám đồng ý, chỉ gọi hộ sĩ vào đỡ Thượng Khả đi kiểm tra.
Lục Tu Phàn đi theo phía sau mấy người, biểu cảm lạnh đến dọa người.
Sau một lúc đã có kết quả kiểm tra, xương nhỏ ở hai bên tai Thượng Khả bị thương không đồng đều, gây mất thính giác. Nếu không có gì ngoài ý muốn, loại thương tổn này có thể chữa khỏi, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thể nghe được.
Thượng Khả trải qua đủ loại vết thương lớn có nhỏ có, thần kinh đã vững như thép rồi, điếc gì gì đó cũng chả việc gì phải sợ.
Nhưng Lục Tu Phàn không làm được như thế, sau vài lần nhìn thấy Thượng Khả gặp nguy hiểm, thương nối tiếp thương, trái tim đã sắp không chịu nổi, giống như có một bàn tay vô hình kéo sợi dây sinh mệnh của Thượng Khả, bất cứ lúc nào cũng có thể mang cậu đi.
Vừa gặp phải nguy hiểm xe mất kiểm soát, sau đó lại là bom nổ, thoát khỏi tính mạng nguy hiểm thì lại mất đi thính lực. Mỗi lần đều không ngừng giày vò thần kinh hắn.
Có lẽ hắn nên nuôi nhốt Thượng Khả ở một tòa thành lũy kiên cố, ngăn cách mọi nguy hiểm có thể phát sinh ở bên ngoài.
Ý nghĩ này một khi xuất hiện thì không thể áp chế.
"Tiểu Trạch." Lục Tu Phàn kéo tay Thượng Khả, nhẹ nhàng nói, "Chờ em ra viện, anh mang em đi một chỗ."
Thượng Khả còn không biết mình sắp hưởng thụ cuộc sống bị kim ốc "Vô ưu vô lự".
Sau khi mất đi thính giác, thế giới trở nên yên tĩnh vô cùng, giống như đang ở trong một không gian khác vậy. Sinh hoạt không có vấn đề gì, bất tiện duy nhất là muốn giao tiếp với người khác chỉ có thể viết ra. Bởi vì không nghe thấy tiếng mình, cậu trở nên không thích nói chuyện.
Sau khi phẫu thuật xương nhỏ thì phải cần 3 tháng dưỡng bệnh.
Thượng Khả được Lục Tu Phàn đón ra, có điều cũng không trở về dinh thự mà là rời khỏi thủ đô, tới một biệt thự trên núi.
Nơi này canh giữ rất nghiêm khắc, từ dưới chân núi đến trên núi, ít nhất phải đi qua ba chòi gác.
Xe dừng lại trước biệt thự, Lục Tu Phàn ôm Thượng Khả lên xe lăn. Thật ra thì cậu có thể tự đi, nhưng sợ động đến vết thương sau lưng, Lục Tu Phàn kiên quyết không cho cậu hoạt động.
Thượng Khả ngồi trên xe lăn, được Lục Tu Phàn đẩy vào trong biệt thự, vừa ngắm nghía vừa đoán đây là nơi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.