🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Sidd; Beta: Leslie
Hiệu trưởng Gamow chuẩn bị cho Thượng Khả một phòng soạn giáo án tạm thời. Vốn dĩ ông muốn trực tiếp sắp xếp cho cậu một phòng để ở lại nhưng bị cậu từ chối vì Thượng Khả đã hứa với Kassi là sẽ sống chung với hắn, hơn nữa cậu cũng không muốn cách xa "nhân vật chính" quá, tránh phát sinh những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
Thượng Khả đồng ý trở thành giảng viên thỉnh giảng chủ yếu là để tiện công khai phương pháp phong ấn cây ma quỷ mà thôi. Trước đó, cậu nhất định phải có được danh tiếng và địa vị, như vậy thì lời cậu nói ra mới chiếm được lòng tin của người khác.
Kết hợp khả năng ghi nhớ hơn người của cậu cùng với kiến thức đã học của nguyên chủ, việc lên lớp dạy cho học sinh năm nhất hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc Đề Lạc đến, Thượng Khả đang ngồi trong phòng nghỉ soạn giáo án. Hắn chỉ thấy cậu ngồi tựa người bên bệ cửa sổ, mái tóc dài tùy ý rũ xuống bên người, hai chân hơi co lại tạo thành một tư thế thoải mái, vừa uống trà vừa lật xem sách giáo khoa. Ánh nắng chiều chiếu vào trên người Thượng Khả khiến cậu thoạt nhìn tựa như một con mèo lười nhàn hạ.
Đề Lạc nhận thấy tốc độ lật sách của Thượng Khả rất nhanh, hầu như cứ cách ba giây là sẽ lật một tờ. Hắn cũng không nghĩ là cậu đang xem qua loa, khả năng duy nhất chính là: cậu có thể đọc nhanh như gió.
Như có cảm giác, Thượng Khả ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lập tức đối diện với đôi con ngươi đỏ như máu kia. Nói thật thì Thượng Khả cảm thấy mắt màu đỏ có vẻ hơi đáng sợ, đặc biệt là khi nó nằm trên một khuôn mặt lạnh lùng.
- Xin lỗi, quấy rầy rồi. - Đề Lạc cất bước đi vào phòng nghỉ.
Thượng Khả nhìn về phía hắn:
- Đề Lạc đại nhân tìm tôi à?
- Hiệu trưởng bảo ta tới hỏi thăm cậu việc soạn giáo án có gì cần giúp đỡ không. - Đề Lạc mặt không đổi sắc viện cớ.
- Không có. - Thượng Khả hờ hững nói. Nếu như người đàn ông này thật sự chính là người mà cậu đang nghĩ tới thì cậu thực sự không muốn gần gũi với hắn quá nhiều, chí ít là trước khi chưa xác định được mình có thể sống sót hay không thì không muốn.
Đề Lạc đi tới chỗ Thượng Khả, chăm chú nhìn vào mắt cậu và hỏi:
- Cậu ghét ta?
- Thua dưới tay Ngài, Ngài nghĩ tôi thích Ngài được sao? - Thượng Khả nhíu mày, cằm hơi hất lên.
Ánh mắt Đề Lạc đảo qua đôi môi căng mọng của cậu rồi nói:
- Có thể lúc trước cậu ghét ta, nhưng cậu bây giờ chưa chắc đã thật sự ghét ta đâu.
- Hả? Sao Ngài lại khẳng định như vậy? - Thượng Khả làm bộ rửa tai lắng nghe.
- Trong mắt của cậu không hề có sự chán ghét. - Đề Lạc nói chắc nịch.
Thượng Khả nhíu mày, đột nhiên đưa ngón tay ra kéo xếch mắt của mình lên, vẻ mặt dữ tợn, hung hăng nói:
- Thế này thì sao? Đủ chán ghét rồi nhỉ.
Sắc mặt Đề Lạc lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quái dị của Thượng Khả, không nói lời nào.
Làm xong hành động này, Thượng Khả tự nhiên cảm thấy hối hận! Sao cậu rảnh tay thế không biết, tự dưng đi đùa giỡn trước mặt Đề Lạc làm gì? Còn đâu sự lạnh lùng quý phái của cậu nữa?
- Cậu soạn bài tiếp đi, ta không quấy rầy nữa. - Nói xong, Đề Lạc nhanh chóng bước ra khỏi phòng nghỉ, để lại Thượng Khả đang “phát điên” ở trong phòng.
Ra khỏi phòng rồi rẽ vào một hàng lang, đột nhiên Đề Lạc cười một tiếng:
- Khụ!
Nhưng rất nhanh, hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như trước, trong đầu ghi nhớ kỹ khuôn mặt làm xấu của Thượng Khả, tâm trạng trở nên rất vui vẻ.
Sao trước đây không phát hiện ra Osari là một người đáng yêu như vậy chứ?
Lớp đầu tiên của Thượng Khả bắt đầu vào ngày thứ ba sau khi nhận việc giảng dạy, nội dung bài học là mối quan hệ khắc chế giữa ma khí và tín ngưỡng.
Giảng đường hôm nay không còn một chỗ trống, còn có rất nhiều người đứng dự thính bên ngoài phòng học.
Tâm lý của Thượng Khả vốn vô cùng tốt, hoàn toàn không biết luống cuống là gì. Hơn nữa, cậu còn thuộc lòng nội dung trong sách giáo khoa, cho nên ở trong lớp hầu như không ai có thể hỏi ngược lại cậu. Thậm chí, Thượng Khả còn có thể chỉ ra đáp án nằm ở trang nào dòng nào trong sách giáo khoa nữa.
Buổi dạy đầu tiên rất thành công.
Tiết học kết thúc, đột nhiên có người hỏi:
- Thầy ơi, bây giờ thầy đi dạy học rồi vậy sau này còn bán cơm hộp nữa không? Gần đây không được ăn cơm hộp của thầy, em nhớ muốn chết đi được!
Lời này lập tức được đám học sinh hưởng ứng.
Thượng Khả nói:
- Nếu ai đạt được điểm tối đa môn học của tôi thì tôi sẽ làm cho người đó một hộp cơm thịnh soạn cỡ bự.
- Oh yeah! - Đám học sinh la hét một trận.
- Hộp cơm thịnh soạn cỡ bự à. - Tan học, Đề Lạc chặn đường Thượng Khả ngay trước cổng trường, bình thản nói - Không biết ta có lộc ăn này không nhỉ?
- Không có. - Thượng Khả vội bước đi.
Đề Lạc nhắm mắt theo sát ở phía sau cậu, về thẳng đến nhà Kassi.
Tối nay Kassi có buổi huấn luyện võ thuật cho nên nửa đêm mới về nhà. Thượng Khả qua nhà hàng xóm đón Phốc Phốc đang rưng rưng sắp khóc về. Đứa nhỏ đáng thương này cứ tưởng mình bị papa bỏ, cố nén không khóc, đến khi nhìn thấy Thượng Khả thì lập tức ôm lấy cậu mà khóc lớn đầy tủi thân.
- Papa, papa... - Cô bé liên tục gọi "papa", mang theo ý trách móc.
- Ngoan nào, đã nói với con rồi mà, tối papa mới về được. - Thượng Khả xoa đầu Phốc Phốc.
Phốc Phốc bĩu môi, quẹt hết nước mắt nước mũi lên trên áo Thượng Khả.
Đề Lạc quan sát bọn họ hồi lâu, hỏi:
- Cô bé này là con nuôi của cậu hả?
Osari mới đi có 5 năm, sao có thể có một đứa con 6, 7 tuổi được.
- Đúng vậy. - Thượng Khả gật đầu, thả Phốc Phốc xuống, xoay người vào bếp nấu cơm.
Phốc Phốc nắm lấy góc áo của Thượng Khả, theo thật sát phía sau cậu.
Đề Lạc tựa vào cửa lẳng lặng nhìn Thượng Khả bận rộn trong bếp, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, y như một pho tượng.
Phốc Phốc ngoáy đầu nhìn Đề Lạc mấy lần nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt của hắn là sẽ lập tức núp ở sau lưng Thượng Khả, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy len lén nhìn trộm.
Đề Lạc không có cảm xúc với con nít nhưng hắn cảm giác lúc Osari và đứa bé này ở chung với nhau luôn làm cho người khác thấy rất dễ chịu.
Đêm đó, Đề Lạc ở nhà Thượng Khả sung sướng ăn một bữa, sau đó còn để lại mười tờ tiền vàng rồi sung sướng ra về.
Đến khi Kassi đi tập huấn xong, về đến nhà là mệt rã cả người, phát hiện trong bếp ngay cả một chút cơm thừa cũng không có...
Cuộc sống của Thượng Khả bắt đầu trở nên có quy luật và an nhàn hơn trước: ban ngày lên lớp, buổi tối chăm Phốc Phốc, cho chó nhà ăn, thỉnh thoảng cũng cho một vài động vật hoang dã khác ăn nữa.
Ba tháng sau, cơn bão ma khí mà Thượng Khả luôn chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện. Năng lượng của cây ma quỷ bình thường rất ổn định nhưng cứ theo thời gian định kỳ là sẽ xuất hiện bão ma khí một hai lần, hệt như núi lửa phun trào vậy.
Phạm vi ảnh hưởng của nó có lớn có nhỏ, lần này là lần lớn nhất trong lịch sử, gần như bao trùm hết một phần ba Đại Lục. Vô số người đã bị nhiễm ma chướng, bạo động dồn dập, an ninh rơi vào hỗn loạn. Thông thường, ma khí sẽ không chủ động xâm nhập vào cơ thể người, nhưng đối với bão ma khí thì khác. Bởi vì năng lượng quá mạnh, nồng độ lại quá cao nên rất nhiều người vô tội đều không may mắn tránh khỏi.
Vương thành Đế Đô cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng của bão ma khí, một phần năm cư dân trong thành đã xuất hiện dấu hiệu bị nhiễm ma chướng thời kỳ đầu.
Tất cả nhân viên thần chức và thầy thuốc đều được triệu tập, phân chia từng khu trị liệu, tiến hành tập trung điều trị cho bệnh nhân. Song, số người bị nhiễm ma chướng cứ không ngừng tăng lên, các nhân viên thần chức và thầy thuốc không làm xuể, cuối cùng ngay cả giáo viên và học sinh cũng được điều động tới.
Kassi được phân ở khu vực phía đông, phụ trách duy trì trật tự và hỗ trợ trị liệu. Vì thể lực Thượng Khả yếu nên không được giao nhiệm vụ nào, chỉ ở nhà lo cho Phốc Phốc.
Thế nhưng, trong nhà cũng không được an toàn bởi vì hàng xóm của cậu đột nhiên bị nhiễm ma chướng.
May mà ông hàng xóm chỉ là người bình thường, Thượng Khả cũng không hao tổn sức mấy. Sau khi được hấp thụ ma khí xong, ông ta lập tức khôi phục như cũ, có điều hành động này của cậu lại dẫn tới một chuỗi lời thỉnh cầu cứu chữa những người bị nhiễm ma chướng khác.
Nguyên nhân là bởi ông hàng xóm này sau khi được cứu đã hết sức có tâm tuyên truyền về Thượng Khả ra chung quanh, nói cậu là một thầy thuốc phi thường lợi hại, nắm giữ cách trị liệu thần kỳ không gây đau đớn, là lựa chọn hàng đầu của những người bị nhiễm ma chướng bị ma khí quấy nhiễu. Vì vậy, mấy ngày sau, liên tục có nhiều người tìm đến Thượng Khả, dù là người nhiễm ma chướng không nghiêm trọng cũng chạy tới góp vui.
Kassi tranh thủ tới giúp Thượng Khả đuổi đi đám rảnh rỗi tới gây sự này.
Nhưng Thượng Khả lại một chuyên-gia-tìm-chết-chuyên-nghiệp, đã nắm vững nguyên tắc thánh mẫu "hi sinh dâng hiến". Vì vậy mà bất kỳ ai đến cậu cũng không từ chối, hấp thụ ma khí không ngừng nghỉ. Đến lúc Kassi phát hiện ra có chỗ không đúng thì Thượng Khả đang nén hơi thở cuối cùng cho một người bị nhiễm ma chướng giai đoạn giữa rồi.
- Thượng Khả, đủ rồi! - Kassi vội vàng hét lớn.
Đúng lúc này, Đề Lạc dẫn theo một vài nhân viên thần chức chạy tới, bọn họ vừa nhìn thấy Thượng Khả cả người bị ma khí quấn quanh, một tay còn siết thật chặt cổ tay của một người khác, trông như đang chuẩn bị "hành hung", thế là một nhân viên thần chức bèn không chút suy nghĩ giơ mộc trượng lên ném thẳng vào đầu Thượng Khả.
- Dừng tay! - Kassi và Đề Lạc đồng thời hét lớn nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Khả bị tên nhân viên thần chức đánh ngã xuống đất.
Thượng Khả chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, thầm kêu "Không ổn"! Cậu từng nghĩ tới đủ kiểu chết có khả năng gặp phải ở thế giới này, duy chỉ có một kiểu không nghĩ tới chính là kiểu bị người ta đập gậy mà chết không chút tao nhã này!
Ý thức của cậu chớp mắt mơ hồ, sau đó chìm vào bóng tối.
- Thượng Khả. - Kassi và Đề Lạc vọt tới bên cạnh Thượng Khả muốn đỡ cậu dậy, lập tức một nhân viên thần chức can ngăn - Không được động vào hắn, bây giờ hắn đã bị nhiễm ma chướng quá nặng rồi, không thể chữa được nữa.
- Ông thì biết cái gì! - Kassi tức giận mắng một tiếng.
Nhân viên thần chức sững sờ vài giây, tức thì phản ứng lại, không cam lòng nói:
- Tôi hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng đây là chức trách của tôi, phát hiện người bị nhiễm ở mức độ nặng thì phải lập tức xử lý ngay.
- Anh ấy không phải người bị nhiễm, anh ấy đang cứu người! - Kassi thấy Thượng Khả ngã xuống đất bất động, mái tóc dài phủ kín mặt đất, máu từ vết thương của cậu chậm rãi chảy ra giống như một đóa hoa huyết sắc nở rộ. Hắn cảm giác có một nỗi sợ hãi ập xuống trong lòng, gần như không dám tiến tới xác nhận.
- Cứu người? - Nhân viên thần chức hừ lạnh nói - Cậu đang nói đùa sao?
- Mẹ nó ông tự xem đi! - Kassi rống lớn chỉ ngón tay về phía kia.
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, người vừa nãy bị Thượng Khả nắm tay đã khôi phục thần trí, đang ngơ ngác nhìn mọi người, thấy Thượng Khả nằm trên mặt đất đã không nhịn được hỏi:
- Thầy Thượng Khả bị làm sao vậy?
- Lúc nãy hắn muốn làm hại ông. - Nhân viên thần chức nói.
- Ai nói? - Người nọ cả giận nói - Cậu ấy vừa cứu sống con gái của tôi, còn cứu cả tôi nữa đó.
- Cứu ông? Làm sao có thể? - Nhân viên thần chức không thể tin nổi nói - Hắn là một người đã bị nhiễm ma chướng.
- Không phải cậu ấy, người bị nhiễm là tôi. - Người nọ tiếp tục giải thích - Cậu ấy đã hút hết ma khí trên người tôi đi.
Những lời này khiến cho tất cả mọi người đều mông lung, lúc nhìn lại Thượng Khả thì phát hiện tay của cậu vẫn chưa buông tay người đàn ông kia ra, nhưng ma khí trên người cậu lại không có dấu hiệu phát tán, trái lại còn dung nhập vào trong cơ thể cậu từng chút một.
- Chuyện này là sao? - Đề Lạc nhìn ra sự kì lạ, quay đầu nhìn về phía Kassi.
Kassi cẩn thận từng chút một nâng Thượng Khả dậy, khuôn mặt đã mất đi nụ cười lúc trước, trầm giọng nói:
- Các người có biết tại sao Osari sức mạnh hơn người ngày xưa bây giờ lại biến thành một Thượng Khả thân thể yếu đuối như vậy không? Bởi vì anh ấy đã lấy bản thân mình làm vật chứa, hấp thụ ma khí của người khác vào trong cơ thể mình rồi dùng ý chí của bản thân trấn áp nó.
Trong mắt Đề Lạc lóe lên vẻ khiếp sợ.
Khuôn mặt những người khác cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
- Thượng Khả cứu vô số người, mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn cùng cực. Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn không từ bỏ mong muốn sống tiếp, vậy mà hôm nay lại chết ở trong tay ông! - Kassi tức giận trừng mắt với người nhân viên thần chức kia, ánh mắt rưng rưng.
Nghe thấy chữ "chết", trái tim Đề Lạc đột nhiên co thắt, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, huyệt Thái Dương nhói đau.
Tên nhân viên thần chức kia bị Kassi nhìn đến sống lưng phát lạnh, phản bác:
- Trước giờ tôi chưa từng nghe nói có người bình thường nào lại đi chủ động hấp thụ ma khí vào trong cơ thể mình cả. Bởi vì làm như vậy thì hậu quả chỉ có hai con đường, một là sẽ điên cuồng đến chết, hai là sẽ sa đọa trở thành sứ đồ ma quỷ.
Ông ta không tin có người chỉ cần dựa vào ý chí và lực tín ngưỡng là có thể trấn áp được lượng ma khí nồng đặc như vậy.
Đúng lúc này, một nhân viên thần chức bên ngoài đi vào, vẻ mặt kỳ quái hồi báo:
- Đại nhân, tôi đã dẫn người đi điều tra khu vực quanh đây, không phát hiện ra ai bị nhiễm ma chướng cả.
- Không có? Lẽ nào có người báo cáo sai?
- Cái này... - Người đàn ông vừa được chữa khỏi khi nãy mở miệng nói - Xin lỗi, tôi nghĩ chuyện là như thế này: vốn dĩ ở chỗ chúng tôi xuất hiện hơn mười người bị nhiễm ma chướng, tình trạng nặng có nhẹ có nhưng tất cả đều được thầy Thượng Khả chữa khỏi rồi. Lúc chúng tôi báo tin đã là ba ngày trước, nếu không có thầy Thượng Khả thì khi các người chạy tới đây e rằng nơi này đã hỗn loạn từ lâu...
- Ông nói là mười mấy người? Hắn chỉ cần ba ngày đã chữa khỏi cho tất cả ư? - Nhân viên thần chức cảm thấy không thể tin nổi. Nói cách khác, trong vòng ba ngày, người này đã hấp thụ ma khí của mười mấy người. Nếu là người bình thường thì chắc đã phát điên từ lâu rồi. Trên đời này lại có người biết dùng phương thức hi sinh chính mình như vậy để cứu chữa cho người khác sao? Điều này cần phải có ý chí và lực tín ngưỡng cực mạnh mới làm nổi.
- Papa. - Phốc Phốc đi ra từ góc phòng, ngồi xuống bên cạnh Thượng Khả, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, cẩn thận kêu - Papa, papa.
Thượng Khả nằm ở trong lòng Kassi, toàn bộ ma khí đã bị hút vào trong cơ thể, thần thái an tường, sắc mặt trắng bệch, cánh môi đỏ tươi ướt át, tựa như hoa quỳnh nở rộ nửa đêm.
- Papa, papa.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy từng tiếng gọi đầy lo lắng của Phốc Phốc.
Kassi áp tai lên ngực Thượng Khả, chỉ có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại, nhưng không có nhịp tim.
Hai vai hắn rũ xuống, tiếng nghẹn ngào bật ra, không dám tiếp nhận sự thật này. Một người tươi sáng, lương thiện, kiên cường như vậy, lại có kết cục như thế này hay sao?
Sắc mặt Đề Lạc tối sầm, quay sang nhân viên thần chức bên cạnh, phẫn nộ quát:
- Còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh tới cứu người!
Nghe vậy, mọi người lập tức hồi phục tinh thần, tay chân luống cuống chạy tới cứu người.
Nhưng khi bọn họ vừa mới vây lại thì thấy Thượng Khả chợt húng hắng một cái, từ trạng thái chết giả mà hồi sinh.
Kassi mừng rỡ như điên, ôm chầm lấy Thượng Khả. Phốc Phốc cũng nhào qua, bám chặt trên tay cậu.
Đề Lạc thở phào một hơi, cảm giác nặng nề trong lòng cũng tan biến, nhịp tim cũng trở lại bình thường.
Thực ra, lúc nãy Thượng Khả đã thực sự cận kề cái chết, linh hồn đã xuất ra ngoài. Cậu cứ tưởng rằng nhiệm vụ lần này nhất định là đã thất bại, nhưng lại đột nhiên nhớ tới khi còn ở thế giới thứ nhất, lúc thân thể của mình bị đóng băng, linh hồn cũng xuất ra một lần, thế nhưng sau khi chạm vào thân thể thì liền bị hút trở lại. Cho nên cậu suy đoán, chỉ cần linh hồn có thể nhanh chóng trở về thân thể là có thể sống lại được.
Vì vậy cậu bèn thử một cái, quả nhiên là thuận lợi trở về, còn về những chuyện xảy ra sau đó, cậu đã không còn sức lực để ý tới nữa.
Lần này, mục đích thực sự của cậu đã đạt được: đó chính là khiến mọi người tin rằng sức mạnh của ý chí và tín ngưỡng có thể trấn áp ma khí, đây cũng là phương pháp duy nhất phong ấn được cây ma quỷ...
Lúc Thượng Khả tỉnh lại lần nữa thì đã là trưa hôm sau.
Cậu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ trang hoàng lộng lẫy, Phốc Phốc cũng đang nằm ở bên cạnh túm lấy tay áo của cậu ngủ say.
Thượng Khả ngồi dậy, cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, đầu choáng váng từng cơn.
Cậu lại nằm xuống, cứng đờ không nhúc nhích.
- Em tỉnh rồi. - Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Thượng Khả quay đầu nhìn lại thì thấy Đề Lạc một thân mặc hoa phục, dáng người thẳng tắp đứng ở bên giường, nhìn cậu không chớp mắt.
- Đề Lạc? Đây là đâu? - Thượng Khả dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
- Phủ đệ của ta. - Đề Lạc đáp.
- Sao tôi lại ở đây? Kassi đâu?
- Cậu ta vẫn ổn, trong khoảng thời gian này em hãy ở lại phủ đệ của ta, đợi tình hình bên ngoài ổn định rồi tính tiếp. - Đề Lạc giống như đang trấn an - Cơn bão ma khí sẽ nhanh đi qua thôi.
- Sao tôi phải ở lại phủ đệ của Ngài chứ? - Thượng Khả tiếp tục hỏi.
- An toàn.
Thượng Khả:
- ... Ở lại bên cạnh một đối thủ đã đánh bại mình, sao tôi có thể an toàn được?
- Chúng ta không cần phải làm đối thủ nữa.
- Vậy thì làm cái gì?
- Bạn bè, đồng đội, hoặc là... - Đề Lạc nghiêm túc nói - Người yêu.
=== ====== =========
Lời beta-er:
Xe chạy nhanh quá mị theo hông có kịp ╮(╯▽╰)╭
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.