"Ca ca, huynh ra ăn chút gì đi, cứ ở mãi trong phòng là thế nào nhỉ?"
Tuệ Nhiên chống hông nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, hai huynh muội họ hiện tại đang nghỉ ngơi trong một quán trọ nhỏ. Còn Lang Nhất Hàn thì có việc nên đã rời đi trước.
Tuệ Nhiên thở dài ảo não, ca ca của nàng từ lúc đến đây cứ mãi nhốt mình trong phòng như thế, đến giờ cơm cũng không thèm ra ăn, không biết là huynh ấy bị gì. Hay là say mê luyện công tẩu hỏa nhập ma rồi?
Lúc này bên trong Tuệ Phong ngồi ngẩn ngơ trên giường, tay lâu lâu lại đưa lên sờ môi, sau đó mặt bất giác mà đỏ lên rồi lại lắc mạnh đầu cho tỉnh táo.
Những hành động ấy y cứ mãi lặp đi lặp lại trông hết đứa ngốc. Nhưng biết sao được khi trong đầu y lúc này chỉ có dư vị của nụ hôn và lời nói của hắn.
Quay trở lại lúc trước khi Lang Nhất Hàn rời khỏi. Sau nụ hôn đầy tình ý ấy thì Lang Nhất Hàn đã kề vào tai y thì thầm.
"Phong ca, ta thích huynh, không phải tình huynh đệ, mà chính là thật sự thích huynh, muốn huynh làm đạo lữ của ta."
Nghe lời đó Tuệ Phong lập tức ngây người, mãi đến khi Lang Nhất Hàn rời khỏi thì vẫn còn ngẩn ngơ.
Tuệ Phong bưng mặt sầu não, tại sao hắn lại nói với y những lời đó chứ? Và... tại sao y lại thấy vui?
Cám xúc của y bây giờ thật sự quá rối ren, y không biết mình nên làm gì cho đúng.
Tuệ Phong đưa tay lên chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397173/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.