"Đệ không sao chứ?"
Lý Mộc Hiên ngước gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn Vu Bân, không gian xung quanh chợt ngưng đọng lại.
'Thịch'
Vu Bân nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một cảm xúc quái lạ, sư đệ của hắn có vẻ đáng yêu nhỉ.
Lý Mộc Hiên sau nhận ra mình đang nằm trên người hắn thì trở nên vô cùng luống cuống, hai má y đỏ bừng vội vàng lăn người sang một bên rồi đứng phắt dậy.
"Xin... xin lỗi, huynh không sao chứ?"
Nhìn gương mặt đầy áy náy của Lý Mộc Hiên, Vu Bân liền mềm lòng, hắn đứng dậy vươn tay xoa đầu y một cái.
"Ta không sao, mà đệ có hơi nhẹ rồi, nên ăn nhiều hơn."
Lý Mộc Hiên mặt đỏ lựng không dám ngước lên nhìn hắn, chỉ dám lí nhí thưa "Vâng."
Bên này cũng không khá khẩm bao nhiêu, Lưu Tuệ Phong hai mắt trừng trừng nhìn Cục bông đang cụp tai đầy tội nghiệp bị xách lên giữ không trung.
"Này, mi có tin là ta ném mi vào rừng cho dã thú ăn không hả?"
Lưu Tuệ Phong hạ giọng đầy đe dọa, cục bông bên ngoài giả bộ run lên một cái cho y vui lòng chứ nên trong đã không ngừng tự đắc, có ném vào thì thứ bị ăn thịt cũng không phải là nó.
Vu Bân lúc này lại lên tiếng "Ta thấy nó dường như là không muốn rời xa đệ, hay đệ cứ mang nó theo cùng vậy."
Cục bông phe phẩy đuôi đánh mắt một cái về phía Vu Bân, lần đầu tiên ta thấy ngươi có ích đấy.
Vu Bân vừa nhận được ánh mắt tán thưởng của con vật nào đó:..........
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397166/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.