"Người cho gọi con."
Lưu Tuệ Phong bước vào, nhìn hai vị nào đó đang tình cảm đút bánh cho nhau ăn... à không, là vị nhỏ đút cho vị lớn ăn, vị lớn ở đây tất nhiên là sư phụ y rồi, người ta dù gì cũng là sư huynh mà.
Hàn Diệp thấy đồ đệ ngoan liền ngó lơ miếng bánh mà Tống Minh đưa đến, hai chân lạch bạch chạy đến chỗ y vui cười.
"Đồ nhi ngoan, lại đây ăn bánh với ta, sư thúc con mua nhiều bánh lắm."
Tống Minh mặt lạnh lên tiếng "Hết rồi."
Lưu Tuệ Phong nhìn lên cái dĩa đã trống không từ bao giờ:.... nhanh thật.
Hàn Diệp khó hiểu chạy lại chỗ Tống Minh xem xét "Bánh của ta đâu hết rồi?"
Tống Minh nhếch mép xoa nhẹ đầu sư huynh mình "Tí ta cho huynh ăn no luôn."
"Đệ hứa nhá."
"Ừm, hứa."
Lưu Tuệ Phong bỗng nhiên trở thành bóng đèn, người làm cho Chưởng môn sư thúc ôn nhu chắc chỉ có mình sư phụ y thôi.
Hai vị kia sau một hồi ngó lơ cuối cùng cũng để ý độ tồn tại như không khí của Lưu Tuệ Phong. Liếc xuống cục bông đang an tĩnh nằm trên tay y, Tống Minh không khỏi nhíu mày suy nghĩ, cái khí tức này, ha tên này cũng hay thật.
"Ngươi lại đây."
Tống Minh gọi y lại, dù trong lòng không hiểu gì nhưng Lưu Tuệ Phong vẫn là ôm cục bông tiến lên. Hàn Diệp thấy cục bông tròn tròn mềm mại không nhịn được phấn khích mà vuốt ve vài cái.
Tống Minh khó chịu đập nhẹ lên móng vuốt của sư huynh mình, mắt trừng trừng nhìn cục bông vô tội nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397165/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.