Phong Vũ môn, tại sảnh chính,
Không khí u ám bao quanh nơi này khiến ai nấy không nhịn được mà phải run rẩy, đầu cúi thấp không dám ngước lên.
Tuệ Phong sau lưng ướt đẫm mồ hôi cố gắng giữ cho đôi chân mình đứng thẳng không vì sợ hãi mà ngã quỵ, y lén lút ngước mắt nhìn vị đang ngồi trên cao tỏa ra khí lạnh bức người kia. Lần này y chết chắc rồi.
"Người đâu?"
Chất giọng lạnh băng như muốn đóng băng người nghe cất lên khiến ai ai có mặt tại nơi này cũng hít khí lạnh, hận không thể trốn đi thật xa cái không khí quái quỷ này.
Tuệ Phong đứng phía dưới ú ớ không biết nói thế nào, sư phụ ơi là sư phụ, người mau về mà chịu tội đi chứ sao lại để đồ nhi gánh hết thế này cơ chứ, người đúng là một sư phụ 'tốt' a.
Lý Mộc Hiên đang định đứng ra nói đỡ cho Tuệ Phong liền nhận được cái trừng mắt đầy đáng sợ của Tống Minh, cả người căng cứng sợ hãi lùi về sau lưng Vu Bân, Chưởng môn quá đáng sợ, huhu nhị sư huynh bảo trọng.
Tuệ Phong hai tay bên dưới bấu chặt vào nhau, trong đầu không ngừng nhảy số để tìm ra một cái lí do thích hợp nào đó để nói với Tống Minh.
Đang lúc suy nghĩ thì từ cửa chính một người hiên ngang bước vào, bạch y lay nhẹ theo từng bước đi của người nọ, trên tay là mười xiên thịt nướng, miệng vẫn đang nhai chóp chép cất lên chất giọng trong trẻo của mình.
"Mọi người làm gì mà tập trung ở đây đông thế? Bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397162/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.