Màn đêm tĩnh lặng bỗng nhiên bị phá tan bởi tiếng gió hú ghê rợn đẩy quỷ dị, cửa nhà dân làng đột nhiên mở bật ra, theo lực đẩy của gió mà tạo nên tiếng lộp cộp kinh dị, từ bên trong ngôi nhà, hàng loạt bóng người bước ra già có, trẻ có, lớn có, bé có, nam có, nữ có, ai nấy như cái xác rỗng mà chậm chạp lết từng bước chân ra đường lớn, hai mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn thẳng, chân bước về một hướng, mà hướng đó chính là nhà trưởng làng.
Lang Nhất Hàn đang ngủ bỗng nhiên mở mắt, liếc nhìn người đang an ổn ngủ trong lòng mình, hắn vuốt nhẹ mái tóc của y, đặt lên trán một nụ hôn nhẹ, vén chăn cho y cẩn thận rồi bước xuống giường đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài cửa đã thấy Cố Dạ Thiên cùng thêm năm người đứng đó đợi, hắn nhướn mày hỏi.
"Bạch Âm đâu?"
"Y ngủ rồi, cả ngày hôm nay y rất mệt nên thuộc hạ không đáng thức y dậy."
Cố Dạ Thiên kính cẩn nói với hắn, trong mắt không hề che giấu đi sự lo lắng, từ khi nhắc đến chuyện kia, hắn thấy tâm tình Bạch Âm xấu đi hẳn, hắn không muốn khiến y phải lo thêm chuyện.
Lang Nhất Hàn nghe xong cũng chỉ gật đầu, hắn hướng mắt về phía trước nhìn thấp thoáng phía xa có vài bóng người đi đến, miệng nhếch cao đầy thích thú sau đó nói với đám người Cố Dạ Thiên.
"Dẫn bọn chúng ra xa một chút, đừng để ảnh hưởng đến bên này."
"Vâng!"
Năm người còn lại nghe lệnh nhanh chóng tản đi, chỉ còn Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397157/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.