Nhìn chiếc giường trống không Cố Dạ Thiên trầm mặc, đúng lúc này cánh cửa phía sau mở ra, hắn lập tức quay đầu lại nhìn, nắm chặt lấy cổ tay của người vừa bước vào
Bạch Âm bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho sợ, đang định rút châm độc ra thì thấy người trước mặt là hắn mới thở phào
"Cố Dạ Thiên ngươi bị điên à, nửa đêm nửa hôm không ngủ mặc một thân đen xì, làm ta cứ tưởng là tên trộm nào đấy"
Cố Dạ Thiên im lặng nhìn gương mặt của y nhất là đôi mắt xanh ngọc kia, quả thật rất giống nhưng cảm giác cho hắn biết là y không phải
Cố Dạ Thiên trút đi hơi thở nặng nề của mình kéo Bạch Âm lại ghế ngồi xuống
Bạch Âm thấy hắn dường như có tâm sự cũng không dám nháo, cứ thể để mặc hắn nắm tay mình kéo đi
"Bạch Âm"
"Hửm"
"Hôm nay ta gặp một người, có màu mắt giống ngươi"
Đôi mắt xanh ngọc khẽ dao động, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, Bạch Âm cười cười nói
"Có gì lạ đâu chứ, trên đời có biết bao nhiêu người giống nhau về một thứ gì đó"
"Người đó ờ cùng Lang Viên Thiệu"
Nụ cười trên gương mặt y cứng đờ sau đó trở nên gượng gạo
"Thì sao chứ, không phải ta nói, có người giống nhau vài thứ trên cơ thể không có gì lạ hay sao, thôi ta buồn ngủ rồi, mau ngủ thôi"
Nói rồi Bạch Âm leo lên giường đắp chăn quay lưng về phía hắn
Biết y đang cố trốn tránh gì đó nhưng Cố Dạ Thiên cũng không muốn ép y, nếu y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397154/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.