Lý Mộc Hiên đang phơi thuốc ngoài sân thấy hai người trở về liền lập tức chạy ra
"Huynh ấy bị làm sao?"
Mộc Hiên hoảng hốt nhìn Tuệ Phong trên tay Lang Nhất Hàn, sao lúc đi bình thường mà lúc về lại thành thế này
"Không sao cả, ta đưa huynh ấy vào trước"
Lang Nhất Hàn không mặn không nhạt đáp lời Mộc Hiên rồi đi lướt qua người y
Mộc Hiên vội vàng xoay người nói với hắn
"Hay để ta xem huynh ấy một chút"
Lỡ nhị sư huynh bị gì thì sao, Mộc Hiên y dù gì cũng là một đại phu, y cũng không thể lờ đi sư huynh của mình
"Không cần"
Lang Nhất Hàn để lại cho người kia hai chữ rồi đem người đi thằng về phòng, mặc kệ cho Mộc Hiên có ý ới bao nhiêu
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt Mộc Hiên chỉ biết tức giận dậm chân hừ một cái rồi rời đi, chỉ là xem một cái thôi mà có cần đem người giấu kĩ như vậy không
"A đại sư huynh, huynh định đi đâu thế?"
Mộc Hiên hớn hở chạy lại chỗ Vu Bân, quả nhiên đại sư huynh tốt hơn tên khó ở kia nhiều
"Ta định đi săn vài con vật nhỏ làm bữa ăn hôm nay" - Vu Bân đeo cung tên sau lưng nhìn y mỉm cười
"Đệ cũng muốn đi"
Mộc Hiên hớn hở nói, mấy ngày qua chỉ ngồi một chỗ chế thuốc chán chết y rồi, y muốn ra ngoài chơi a
"Sẽ gặp nguy hiểm, đệ vẫn nên ở lại đây thì hơn"
"Sẽ không đâu, ta cũng có thể tự bảo vệ mình mà" - Mộc Hiên vỗ ngực mình đầy tự tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397147/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.