'Cộc cộc'
"Sư phụ...sư phụ ơi..."
Tuệ Phong ghé miệng vào cửa khẽ gọi, thấy cánh cửa trước mặt không có động tĩnh gì Tuệ Phong liền thở dài quay người đi
Đúng lúc này đằng sau lưng vang lên một tiếng 'két', Tuệ Phong phấn khởi quay đầu lại
"Sư ph..."
Tuệ Phong cứng người nhìn gương mặt lãnh đạm trước mặt, y khẽ nguốt một ngụm nước bọt rồi ngập ngừng lên tiếng
"Ch..chưởng môn sư thúc..."
Tống Minh cau mày nhìn Tuệ Phong khiến y giật người một cái, Lưu Tuệ Phong ơi là Lưu Tuệ Phong sao ngươi có thể tự đi tìm chết như thế chứ, mình có nên chuồn không đây
"Chuyện gì?"
"Dạ cũng không...."
Tuệ Phong đang nói bỗng khựng lại, suy nghĩ gì đó lại nói tiếp
"Dạ có, chuyện hơn nữa cũng rất quan trọng"
Đằng nào chả phải nói thôi thì nói luôn vậy, cái này chỉ là tiện thôi chứ không phải do Tuệ Phong y sợ nếm thuốc của tam sư đệ đâu
Tống Minh nhíu mày nhìn Tuệ Phong, sau đó Tuệ Phong liền đem mọi chuyện thuật lại, càng nghe mày của Tống Minh càng nhíu chặt lại
"Ta đi xem sao"
"Vâng...à mà có cần nói với sư phụ không ạ?"
Tuệ Phong nghiêng người nhìn vào trong nhưng Tống Minh đã nhanh tay đóng cửa lại khiến y chả nhìn thấy gì
"Không cần, đừng làm phiền huynh ấy ngủ" - Tống Minh nói xong liền rời đi
"V..vâng"
Tuệ Phong nhìn theo bóng lưng của Tống Minh chớp chớp mắt, y ngước mặt lên nhìn trời còn sáng sau đó lại đầy khó hiểu nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn nhìn xuyên vào bên trong
"Trời còn sớm mà ta" -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397136/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.