Sau khi thấy hai người Tuệ Phong đã đi khỏi hoàn toàn Cố Dạ Thiên mới nhảy ra đứng cạnh Lang Nhất Hàn
"Vị sư đệ của Lưu công tử đúng là phiền chết đi được"
"Hả? Sư đệ??"
Lang Nhất Hàn khó hiểu nhìn Cố Dạ Thiên, thấy chủ tử nhìn mình với ánh mắt khó hiểu Cố Dạ Thiên bắt đầu hoang mang
"Thì chính là thiếu niên đi cùng hai người khi nãy, cậu ta hồi nãy còn đến bắt chuyện với thần"
Hắn cuối cùng cũng biết tại sao sư phụ của Tuệ Phong lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy rồi, cái tên hộ pháp ngốc nghếch này, ra đường sợ người ta không biết mình là hộ pháp của Ma Tôn hay sao mà phải đeo ngọc bội, người thường thì có thể không biết nhưng người trong môn phái lớn nhìn một cái là nhận ra ngay
Lang Nhất Hàn đen mặt nhìn thuộc hạ thân tín của mình
"Ngươi...đi luyện hình ba ngày"
Hắn nói xong liền bước đi để lại Cố Dạ Thiên ngơ ngác như nai tơ
Cố Dạ Thiên hoang mang: Ta đã phạm tội gì?
Phong Vũ môn,
Hàn Diệp trên người một túi lớn đồ ăn từng bước rón rén không khác gì ăn trộm đột nhập, mắt y đầy cảnh giác nhìn xung quanh miệng nhỏ lầm bầm vài tiếng
"Đồ nhi thối, dám bỏ vi sư một mình, có ngày ta đánh mông con"
Sau khi thành công bước vào phòng Hàn Diệp đưa mắt nhìn bên ngoài một lần nữa, sau khi bảo đảm không có ai y mới đóng cửa vuốt ngực thở phào
"Phù...sợ chết đi được"
Nói xong liền vui vẻ cất bước vào trong
"Hôm nay ta mua được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397133/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.