Tuệ Phong nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của người mình thương, cảm nhận rõ đôi tay đang ôm đang run rẩy từng đợt, Tuệ Phong khẽ mỉm cười.
“Các ngươi có phải quá thảnh thơi rồi không?”
Dương Mặc cười khẩy phóng ra một nguồn năng lượng lớn về phía hai người, hai mắt Tuệ Phong kinh ngạc mở to, phản chiếu rõ ánh sáng rùng rợn đang tiến gần về phía mình.
‘Ầm’
Khói bụi tan đi, mọi người từ hoảng sợ chuyển sang thở phào khi đòn đánh đã bị chặn bởi một khiên sáng bảo vệ.
Hàn Ngọc thu tay lại, lườm nhẹ Tuệ Phong một cái, y thấy thế cũng chỉ gãi đầu cười hì hì.
“Muốn tâm tình thì để sau đi, đừng có quên chuyện chính.”
“Ta biết rồi.”
Hàn Ngọc nhìn y một cái rồi tiếp tục nói,
“Ta và Dương Quân không được trực tiếp xen vào quá nhiều việc của các thế giới, ngươi là người liên kết vì thế phải tự tay giết chết Dương Mặc, việc sau đó bọn ta sẽ xử lý.”
Tuệ Phong gật đầu rồi quay sang nhìn Lang Nhất Hàn.
“Đệ ổn chứ?”
Lang Nhất Hàn gật đầu, ôn nhu vén đi vài sợi tóc bay loạn trên trán y.
“Chỉ cần có huynh, mọi chuyện đều ổn.”
Tuệ Phong mỉm cười hỏi “Vậy đánh tiếp cùng ta nhé?”
“Đều nghe huynh.”
Hai người cùng nhau bay đến trước mặt Dương Mặc, hắn ta vẫn là bộ dạng ngạo mạn đó, mắt hơi híp lại nhìn y.
“Ngươi quả nhiên rất đặc biệt, lại có thể quay lại nơi này, mà không sao, đã quay lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/3506500/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.